“Ha ha.” Chung Thanh cười khinh thường: “Thằng nhóc đó dù có năng lực lớn như thế nào thì cũng có thể là đối thủ của ‘chủ nhân” sao?”
“Mấy người cũng đừng có quên trong tay tôi còn có bức thư khẩn cấp kia. Trong thời khắc mấu chốt nó có thể nhờ được “chủ nhân ra ray cứu giúp.”
Người phụ nữ vui vẻ lên: “Đúng vậy, sao tôi có thể quên mất đòn sát thủ này cơ chứ?”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Nếu chúng ta thực sự không chống được thì có thể dùng bức thư kia nhờ ‘chủ nhân tay cứu giúp.”
Triệu Vệ Quốc cũng lắc đầu: “Không ổn không ổn.”
“Bức thư kia chính là quân bài lớn nhất của chúng ta chưa lật. Giữ nói lại chắc chắn sẽ có tác dụng.”
Chung Thanh gật đầu: “Đúng vậy, lời anh nói có lý”
“Được rồi, Người nước ngoài này giao cho tôi. Tôi sẽ giải quyết anh ta để diệt trừ mọi khả năng về sau có thể phát sinh.”
“Mấy người bây giờ chỉ cần yên tâm là cho tốt chuyện của mình là được.”
Mọi người mỉm cười. Để Chung Thanh tự mình ra tay thì khẳng định người đàn ông nước ngoài kia sẽ phải chết là không thể nghỉ ngờ.
Diệp Huyền Tân thắp ba nén nhang lên mộ của Ngô Nhất Trí sau đó nói: “Người anh em, Mộ Quân Thiếu đã chết nên bảy ngày sau chỉ có mẹ của Mộ Quân Thiếu nâng quan tài cho anh mà thôi.”
“Này, từ giờ cậu cứ chờ mà xem.”
“Tiếp theo, tôi muốn đi gặp vị hôn thê của cậu Chung Thanh”
“Tôi nói thật, căn bản người phụ nữ kia không hợp với cậu đâu. Cô ta chỉ có thể xứng khi làm người hầu cho cậu mà thôi.”
“Tôi sẽ đưa cô ta đến chỗ cậu và để Chu Thanh hầu hạ cậu như con ngựa mặc kệ chuyện gì cũng có thể sai bảo cô ta làm”
Anh nói xong liền xoay người đi lên xe Bây giờ, Diệp Huyền Tân muốn đến nhà họ Chung.
Nhưng mà, anh vừa mới lên xe, Ngô Ngọc Tâm đã gọi điện thoại tới:”Anh Diệp, bây giờ anh đang ở đâu vậy?”
Diệp Huyền Tân nói: “Anh đến nói chuyện với anh trai của em. Em có chuyện gì xảy ra sao?”
Ngô Ngọc Tâm trả lời: “Anh Diệp, anh có thể bỏ chút thời gian đến nhà em một chuyến không. Em có chút chuyện nhờ anh giúp”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Diệp Huyền Tân nói: “Không thành vấn đề gì, bây giờ anh đến ngay.”
Trở lại nhà họ Ngô, Diệp Huyền Tân phát hiện trước cửa nhà họ Ngô có một chiếc Mercedes E-Class.
Họ hàng nhà họ Ngô đến đây sao?
Không những thế người họ hàng có vẻ có tiền.
Diệp Huyền Tân bước vào đến sân nhà thì phát hiện có thêm hai người một nam một nữ đang đứng trong sân.
Hai người nam nữ kia ngồi ở phía trên, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn xuống. Ở nhà Ngô Ngọc Tâm, ba Ngô đang dắt theo một con ngựa ỏ ở phía dưới nhìn hai người ngồi trên với vẻ mặt lấy lòng Người phụ nữ trẻ tuổi không kiên nhãn được thúc dục nói: “Được rồi, thời gian không còn nhiều lầm, cô nhanh chóng mang bài vị của anh cô về bái tổ tiên đi.”
“Nhanh lên, tôi không thể chậm trễ hẹn hò với bạn trai được.”
Người đàn ông ngồi bên cạnh cũng gật đều phụ họa theo: “Đúng vậy, nhanh lên chúng tôi không có nhiều thời gian lằng nhằng với mấy người ở đây.”
“Tôi có đặt một bữa ăn ở nhà hàng Michelin lúc mười hai giờ và bây giờ đã là là mười một giờ Ngay khi người đàn ông thúc giục, người phụ nữ lập tức đưa tay ra lấy bài vị của Ngô Nhất Trí.
Ngô Ngọc Tâm lo lắng, vội vàng nhìn hai người cầu xin nói: “Chị họ, chị đợi thêm một lát nữa ạ. Anh Diệp sắp đến đây rồi.”
“Anh Diệp cái gì” Người phụ nữ trẻ tuổi không kiên nhẫn nói: “Một kẻ đào ngũ có cái gì hay mà phải chờ đợi.”
“Tôi nói cho cô biết, bữa ăn mà bạn trai ¡t hết mấy trăm triệu. Nếu để lãng phí thì có bán kẻ đào ngũ kia cũng không trả đủ.”
Diệp Huyền Tân giận tím mặt, cô ta dám nói anh là kẻ đào ngũ. Đúng là muốn chết.
Ngô Ngọc Tâm nhìn thấy Diệp Huyền Tân đến, vội vàng chạy ra đón: “Anh Diệp, anh đến rồi”
“Anh vào đi, để em giới thiệu hai người này cho anh.”
“Đây là chị họ của em, Ngô Niệm Từ còn đây là bạn trai của chị họ em Chúng Chí Minh”
Cái gì?
Diệp Huyền Tân cực kỳ tò mò nhìn lướt qua Chung Chí Minh.
Anh ta họ Chung, không biết có liên quan gì đến nhà họ Chung ở thủ đô không?
Bây giờ anh còn không phải muốn đi tìm nhà họ Chung tính sổ đây này, không nghĩ tới người ta tự mình đưa tới cửa.
Diệp Huyền Tân giơ tay lên lấy lấy bài vị của Ngô Nhất Trí rồi nhẹ nhàng lau sạch bụi bẩn trên đó:”Em gái, mấy người kia muốn mang bài vị của Ngô Nhất Trí đi chỗ nào vậy?”