Hàng nghìn người quỳ xuống dưới một bóng người, chỉ có một dáng người hiên ngang oai vệ đứng đó, thành một cá thể duy nhất, khi thế ngút trời.
Nhìn thân ảnh đó, cô gái xinh đẹp kia trong mắt hiện lên hoa đào, say mê đắm đuối.
Thậm chí, nước mắt xúc động trào ra.
Người này, mới là anh hùng trái đất chân chính!
Người này, mới là bạch mã hoàng tử của mình!
Cô ta vội lấy điện thoại di động ra, chụp lại dáng người kia, sau đó khẽ hôn chụt vào màn hình điện thoại.
“Nếu như, có thể nhìn thấy trực diện anh ấy, có thể cùng anh ấy trải qua một mối tình, vậy đời này chết cũng không tiếc.”
Sói Hoang tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Dĩ nhiên, dĩ nhiên anh ta mang theo hơn 500 tên côn đồ kia cùng đi.
Diệp Huyền Tần lúc này gọi điện thoại cho Sở Trương: “Quyền kiểm soát ở thành phố Giang đã lấy về rồi, qua đây tiếp nhận đi.”
“Còn nữa, đừng quên mang theo bánh xe đó.”
Sở Trương bất giác nhìn điện thoại ngẩn người.
Bao Long không kịp chờ đợi, hỏi: “Anh Tần thế nào? Có phải muốn chúng ta đi tiếp viện không?”
Sở Trương lắc đầu một cái: “Anh Tần nói, anh ấy đã giải quyết thế lực ngầm ở thành phố Giang rồi, muốn chúng ta qua đó tiếp nhận.”
Bạo Long: “Một mình anh Tần, giải quyết hơn 500 tên giang hồ ở thành phố Giang, anh tin?”
Sở Trương nói: “Nói thật, tôi…có chút không tin.”
“Nhưng anh Tần chính xác là nói như vậy.”
Bạo Long nói: “Đàn ông mà, cũng sĩ diện lắm. Anh Tần dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.”
“Đi thôi, chúng ta đi tiếp viện.”
Sở Trương: “Đi.”
Hai người dắt theo hơn 300 tên đàn em, lặng yên không tiếng động xâm nhập vào giành quyền kiểm soát thế lực ngầm ở thành phố Giang.
Cuối cùng, hai người này vẫn là quên mang theo bánh xe.
Mới vừa tiến vào địa bàn thành phố Giang, Sở Trương liền cho anh em phân nhánh ra, chia nhau đánh chiếm các khu vực hoạt động ngầm ở thành phố Giang.
Một giờ sau, Sở Trương nhận được phản hồi của đàn em.
“Anh Long, quán bar này không có người trông chừng.”
“Anh Long, sòng bạc ngầm này chỉ có hai người giữ cửa, chúng ta rất dễ dàng bắt lại.”
“Anh Long, quán Karaoke lớn nhất của thành phố Giang này yên tĩnh giống như chết, em sợ…”
“Anh Long, có phải chúng ta mắc bẫy rồi không.”
Nghe giọng nói truyền đến trong điện thoại, Bạo Long cùng Sở Trương trố mắt nhìn nhau, mồm càng lúc càng há hốc.
Con ngươi cũng sắp lọt ra ngoài.
Anh Tần, vốn dĩ không phải vì sĩ diện mà khoác lác.
Anh thật sự là nắm được quyền kiểm soát thế lực ngầm ở thành phố Giang rồi.
Với sức lực một mình, đánh ngã hơn 500 người bên đối phương.
Anh Tần còn là người Trái Đất sao?
Không, Trái Đất đã chứa không nổi anh Tần nữa rồi!
Quán trà Ngọc Bảo, náo nhiệt ồn ào.
Mấy đám côn đồ ở huyện thị đang tranh luận kịch liệt phải nên chia quyền kiểm soát thành phố Tân Hải như thế nào.
Trong lòng bọn họ, Diệp Huyền Tần đã chết, quyền kiểm soát Tân Hải hiện tại không ai nắm giữ, bọn họ cũng muốn đoạt chiếm quyền quản lý ở Tân Hải.
Vương Minh hít sâu một hơi nói: “Đủ rồi, yên lặng.”
“Quyền kiểm soát Tân Hải phân chia như thế nào, mấy người trở về lại bàn luận.”
“Hiện tại, ta có một nhiệm vụ muốn giao cho mấy người.”
Mọi người lập tức yên tĩnh lại, ánh mắt sùng bái nhìn Vương Minh: “Vương Minh, ngài nói đi, chúng tôi dù có dầu sôi lửa bỏng cũng không từ chối.”
Vương Minh búng tay một tiếng: “Đưa qua đây”
Một đám người làm, mang vào một cái đồng hồ.
Vương Minh nói: “Đến Tân Hải bàn chuyện phân chia quyền kiểm soát, cảm phiền đem cái đồng hồ này giao cho Bạo Long.”
“Haiz, ta đối với Bạo Long cũng không tệ, lần này cậu ta…làm ta buồn lòng.”
Giao đồng hồ!
Giao đồng hồ!
Vương Minh là đang ám chỉ bảo bọn họ xử lý Bạo Long!
Mọi người lập tức biểu lộ một vẻ trung thành: “Vương Minh yên tâm, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ thật tốt.”