VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Nơi họ đã đi qua thì những người dân thường lần lượt cúi đầu hành lễ với bọn họ. Diệp Huyền Trân hiểu kỳ không biết bọn họ muốn đưa Tiểu Quân Quân đi đâu và làm gì.
Anh nằm chặt kiểm Long Vương, chỉ cần bọn họ gây ra hành vi bất lợi gì với Tiểu Quân Quân anh nhất định sẽ ra tay. Đám người đi đến bên cạnh hồ nước lớn, Lý Hồng Phúc để cho Diệp Niệm Quận đi trước, cô bé dẫn theo Lý Hồng Phúc và ba ông già cấp cao của Âm Ti đi đến bên cạnh hồ nước.
Đi đến một nơi không có người, Diệp Niệm Quân chỉ vào dưới chân mình, lập tức có vài người Âm Ti đi đến đào nơi đó, tuy nhiên đào khoảng nửa tiếng vẫn không thấy gì.
Diệp Niệm Quân tiếp tục tiến về phía trước, đi được không bao xa thì cô bé lại chỉ vào dưới chân mình, lại có một đám người Âm Ti đi đến đào nơi đó, nơi đó vẫn không có gì. Vẫn tiếp tục như vậy, Diệp Niệm Quân chỉ dưới chân mình, người Âm Ti lại tiếp tục đào thêm mười mấy cái hố nữa vẫn không phát hiện ra được gì.
Lý Hồng Phúc vô cùng tức giận giơ tay định tát Diệp Niệm Quân.
Chết tiệt! Diệp Huyền Tần nhất thời nổi nhận muốn giết chết Lý Hồng Phúc nhưng một ông già lấm la lấm lét tiến lên ngăn ông ta lại. Lý Hồng Phúc chưa đánh Diệp Niệm Quân, Diệp Huyền Tần cũng ở quá xa nên vẫn chưa bị phát hiện.
Đám người ở phía Tây đột nhiên kêu lên: “Tìm thấy rồi, chúng tôi tìm thấy rồi, ở bên này.”
Đám người Lý Hồng Phúc vô cùng vui mừng chạy như bay về phía tây. Ông già lấm la lấm lét kia cũng đưa tay ôm lấy Diệp Niệm Quân, ánh mắt của đám người Diệp Huyền Tần cũng lần lượt nhìn về phía tây.
Ở phía tây có một cái hổ lớn được đào ra, dài độ ba thước, rộng bốn thước, sau không thể dò được ngoài ra thì không thấy được thêm gì cả. Rốt cuộc là thứ gì khiến cho người Âm Ti hưng phần như vậy?
Đám đông còn chưa đi đến gần cái hố lớn thì mặt đất liền rung lắc điên cuồng, sức mạnh có thể so sánh với một trận động đất năm độ richter, mặt đất nứt ra, đá lặn xuống dưới.
Lớp băng dày cũng vỡ tan, những đợt sóng lớn hỗn loạn nuốt chửng lớp băng vỡ rồi đánh vào đám đông.
Bên trái là đá núi bên phải là sóng biển, đám đông dày đặc như vậy trong chớp mắt đã chết không ít người, đám đông chạy tán loạn như ong vỡ tổ.
Ông già lấm la lấm lét kia hộ lớn một tiếng: “Quỳ xuống hết cho tôi, nếu không muốn chết thì mau quỳ xuống!”
Đám đông rất nghe lời ông già kia, bọn không còn chạy trốn nữa mà lần lượt quỳ xuống, Lý Hồng Phúc và ông ta cũng quỳ xuống. Diệp Huyền Tần đột nhiên phát hiện ra tâm chấn của trận động đất này chính là cái hố lớn đó, cảm giác giống như trong hố đang có thứ gì đó đang điên cuồng va chạm tạo nên trận động đất này. Diệp Huyền Tần càng lúc càng hiếu kì trong hố đó rốt cuộc là thứ gì.
Ông già kia lại một lần nữa hô lớn: “Đàn chủ Cầu Thiên Nhẫn của phân đàn Âm Tỉ thứ chín, toàn thể thành viên của Âm Ti cung nghênh Cầu bá vương rời núi!”
Lúc này đám người Diệp Huyền Tần mới biết bọn họ đang tìm phân đàn Âm Ti thứ chín. Ông già mặt chuột kia chính là đàn chủ của phân đàn thứ chín, Cầu Thiên Nhẫn và cũng chính là Vương Minh thứ chín! Còn về Cầu bá vương là ai thì cũng không biết.
Lời này của Cầu Thiên Nhãn vừa nói ra thì sự chấn động cũng đã giảm đi đáng kể. Khoảng ba phút sau liên biến mất hoàn toàn. Sau đó, một lực hút mạnh được phát ra từ hố sâu, gân hai mươi người cũng như một lượng lớn nước hồ bị hút xuống hố, những người bị hút vào lại một lần nữa la hét nhưng chỉ chưa đầy mười giây sau liền biến mất mà theo nước hồ dân dần lấp đầy hố sâu, thứ ở trong hố cũng theo đó mà xuất hiện. Đợi đến khi nhìn rõ được bộ mặt thật của đối phương thì những người ở hiện trưởng không khỏi hít phải một ngụm khí lạnh, thứ đó chính là một cỗ quan tài màu đỏ.