Từ Lam Khiết nói với Trình Hạ Vũ: “Đụng phải loại người vô lại như này chỉ có thể mượn pháp luật để duy trì công bằng. Cá Nhỏ, em báo cảnh sát đi.”
“Dạ được!”
Trình Hạ Vũ lập tức bấm một hàng số điện thoại để gọi điện thoại cho người ở đồn công an.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Lúc Diệp Huyền Tần rời thủ đô, từng nói với bọn họ rằng khi nào gặp phải chuyện phiền phức không giải quyết được thì gọi điện thoại cho Hạ Nhất Hàng.
Anh đã nói chuyện qua với Hạ Nhất Hàng, để Hạ Nhất Hàng quan tâm để ý tới tập đoàn Diệp Linh.
Số điện thoại của Hạ Nhất Hàng cũng chỉ có mấy người có thân phận hoặc đẹp trai như Diệp Huyền Tần biết.
Điện thoại được kích hoạt rất nhanh, Trình Hạ Vũ nói tình huống đơn giản cho Hạ Nhất Hàng nghe.
Sau khi Hạ Nhất Hàng nghe xong thì lập tức muốn lớn đầu như trâu.
Từ Lam Khiết vậy mà là vợ của Thần Soái, còn ở trên địa bàn của mình còn bị người ta bắt nạt, vậy còn quá mức tới nào nữa đây!
Chọc giận Thần Soái, mười cái đầu như mình cũng không đủ chém.
Hạ Nhất Hàng kinh sợ nói: “Tôi lập tức đi qua, các người đừng có gấp, chuyện này tôi chắc chắn sẽ trả lại một cái công bằng cho các người.”
Trình Hạ Vũ nói: “Được, phiền anh Hạ rồi.” Sau khi cúp điện thoại, Hạ Nhất Hàng vội vã chạy qua.
Người phụ nữ trung niên cuống cuồng nhìn qua Trình Hạ Vũ: “Cô…cô vừa rồi cô gọi điện thoại cho ai?”
Trình Hạ Vũ nói: “Báo cảnh sát, là anh Hạ ở đồn công an đó. Tôi tin tưởng anh Hạ sẽ tra ra chân tướng sự việc. Tôi cảnh cáo bà, bây giờ bà hối hận còn kịp, nếu không cứ đợi lúc vào ngồi tù đi.”
Người phụ nữ trung niên nghe vậy thì tim như thắt lại.
Bà ta mới từ trong tù ra không bao lâu, nếu như cái này lại phải vào tù….
Trước đó bà ta từng bị nhốt năm năm dưới mí mắt Hạ Nhất Hàng, từ trong nội tâm của bà ta Hạ Nhất Hàng đã sớm để lại một bóng ma tâm lý, bà ta thật sự không có dũng khí đối mặt với Hạ Nhất Hàng lần nữa.
Không được, không thể chỉ vì mười bảy triệu mà lại vào tù lần nữa.
Bà ta lập tức kêu réo thảm khóc: “Ôi, bụng dưới của tôi đau quá, nhà vệ sinh ở đâu vậy?”
Vừa nói vừa chạy vào trong nhà vệ sinh.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Sau khi vào trong toilet, bà ta lập tức lấy điện thoại ra, gọi cho chủ phía sau màn.
“Này người anh em à, xảy ra chuyện rồi, có chuyện ngoài ý muốn xảy ra đó.”
“Sao nào?” Điện thoại truyền tới một giọng điệu thô kệch.
Người phụ nữ trung niên nói: “Bọn họ gọi điện thoại cho Hạ Nhất Hàng ở đồn công an. Nếu để Hạ Nhất Hàng bắt tôi vào tù thì coi như phiền phức càng lớn đấy.”
Người bên kia trầm tư một hồi rồi nói: “Không cần hoảng loạn, chờ một chút nữa bà cứ khăng khăng nói bộ quần áo này của bên đó bán ra, bà chỉ là người bình thường muốn bảo vệ quyền lợi của mình, thử xem anh ta có thể làm gì được bà chứ? Hơn nữa, một Hạ Nhất Hàng nho nhỏ mà thôi, tôi còn chẳng để vào mắt ấy chứ. Tôi sẽ tìm lãnh đạo trực tiếp của Hạ Nhất Hàng để người kia trực tiếp dọa cho Hạ Nhất Hàng một trận”
“Thật sao?” Người phụ nữ trung niên vui mừng nói.
Người bên kia nói: “Đương nhiên rồi.”
Người phụ nữ trung niên: “Vậy thì tốt quá rồi, tôi nghe theo anh.”
Sau khi cúp điện thoại, người phụ nữ lại chạy ra vừa khóc vừa gào thảm thiết. Không bao lâu sau, Hạ Nhất Hàng chạy tới nói.
Tình cảnh trước mắt, khiến anh ta thật sự đau đầu vô hạn.
Mức độ nghiêm trọng của sự việc đã vượt quá tưởng tượng của anh ta nhiều lắm rồi, dù sao anh ta cũng không nghĩ tới, sẽ có nhiều quần chúng vây xem như vậy.
Nếu như mình thiên vị Từ Lam Khiết thì chắc chắn sẽ chọc cho họ giận dữ. Nhưng nếu mình không giúp tập đoàn Diệp Linh giải quyết êm đẹp chuyện này thì khi Thần Soái trách tội xuống, sao mình có thể ăn nói được đây. Bây giờ anh ta đã bước vào tình hình tiến thoái lưỡng nan.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng anh ta vẫn giữ quyết định sẽ giúp tập đoàn Diệp Linh.
Thần Soái là người mà trăm nghìn lần cũng không thể đắc tội được.
Chọc mọi người tức giận cùng lắm thì mình bộ cảnh phục này xuống thôi, nhưng nếu xâm phạm uy nghiêm của Thần Soái thì có lẽ chết là điều không thể nghi ngờ.
“Nhường một chút, nhường một chút nào.” Hạ Nhất Hàng chen vào trong đám người.
Anh ta lập tức nhận ra người phụ nữ tới quấy rối kia.
Đây không phải là Lý Quế Hoa mới được thả ra từ trong ngục giam của mình sao!
Trước đó bà ta vì tội ăn cắp mà bị phản án ròng rã năm năm, bên trên vừa mới có lệnh thả ra đúng một tuần.
Không cần phải nói, trách nhiệm lần này khẳng định đều nằm ở trên đầu Lý Quế Hoa.
Lý Quế Hoa bị Hạ Nhất Hàng nhìn thấy thì lập tức bị hù cho giật mình một cái.