Anh ta không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể lê cái chân gấy của mình quỳ xuống dập đầu.
Sau khi đã lạy đủ một trăm lần, đám người của hiệp hội võ thuật mờ cả mắt, trời đất quay cuồng, đứng còn không vững.
Bọn chúng gần như phải bò ra khỏi phòng Tên đầu nấm bị gãy chân và tay, sau khi lạy đủ một trăm lần, anh ta tưởng chừng như mình sắp chết đến nơi, không bò nổi nữa Cuối cùng anh ta được người kéo vào trong xe.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Vừa lên xe, anh ta đã gào lên trong sự tức giận: “Tên họ Diệp kia, mày và tập đoàn DiệpLinh của mày sắp chết rồi.”
“Trần Phi Hảo – Trần đại sư là chú của tao, chú tao sẽ giết chết mày, con mẹ nó, mày nhất định phải chết!”
Diệp Huyền Tân hờ hững đáp: “Đại sư chó má gì chứ, ông ta chỉ đáng cúi đầu phục tùng trước mặt tao!”
“Mẹ kiếp, thật đúng là ngông cuồng!” Tên đầu nấm gào lên: “Mày đợi đấy, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của mày!”
Nhìn thấy Diệp Huyền Tần lại chuẩn bị xông ra, tên đầu nấm ngay lập tức kêu người lái xe rời đi.
Diệp Huyền Tân quay trở lại phòng ăn, nhìn nam nhân viên ngã trên nền, nói: “Người anh em, làm tốt lắm”
“Chi phí chữa bệnh và thuốc thang, công ty sẽ thanh toán toàn bộ, ngoài ra mỗi người sẽ được thưởng thêm một trăm bảy mươi lăm triệu”
“Cảm ơn ông chủ” Các nam nhân niên vui mừng khôn xiết, liên tục cảm ơn.
Ông chủ thật giàu có, tiền thưởng lên đến đơn vị tiền trăm triệu.
Từ Lam Khiết lo lắng nhìn Diệp Huyền Tân: “Huyền Tân, chúng ta dây vào hiệp hội võ thuật và Trần đại sư, như này có sao không”
Diệp Huyền Tân an ủi đáp: “Lam Khiết, em yên tâm, có anh ở đây thì sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”
“Anh đã nghe nói về ông Trần đại sư đấy: hiếp yếu sợ mạnh, phẩm hạnh không đoan trang, làm nhiều việc ác, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta đánh gãy chân thôi”
Từ Lam Khiết cười khổ.
“Anh coi Trần đại sư là tên đầu nấm đó à”
“Ông ta rất mạnh, có thể nói là khó gặp địch thủ ở Đại Hạ, ai có khả năng đánh gấy được chân ông ta chứ”
Diệp Huyền Tần cười nói: “Anh có thể”
Từ Lam Khiết: “Đừng có mà ra vẻ”
Diệp Huyền Tân đổi chủ đề: “Ö, hôm nay nhà ăn có thịt kho tàu này, Đúng lúc anh cũng đói, cho anh hai miếng…”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Trong hiệp hội võ thuật, bầu không khí thật nặng nề.
Hội trưởng Ngô Sĩ Hùng nghiến răng nghiến lợi nhìn đám đầu nấm bị đánh thê thảm.
“Khốn nạn, là ai đánh các cậu thành ra như thế này!”
Tên đâu nấm nói một cách thảm thương: “Diệp Huyền Tân, là Diệp Huyền Tân của tập đoàn Diệp Linh, ngài Ngộ, xin ngài hãy đòi lại công bắng cho chúng tôi”
Anh ta nói hết đầu đuôi câu chuyện cho Ngô Sĩ Hùng nghe.
Tất nhiên, anh ta đã không nhắc đến chuyện cưỡng bức phụ nữ ngủ cùng mình, chỉ nói Diệp Huyền Tân đánh người vô cớ.
Nghe bọn họ nói xong, không chỉ mình Ngô Sĩ Hùng mà những người khác của hiệp hội võ thuật cũng đều tức giận.
“Tên láo xược, tự cao tự đại, coi trời bằng vungl”
“Ngay cả người của hiệp hội võ thuật cũng dám đánh, không coi hiệp hội võ thuật ra gì!”
“Hừ, lần này chúng ta phải răn đe cậu ta, khôi phục lại danh tiếng cho hiệp hội võ thuật”
“Hiệp hội võ thuật của chúng ta thành lập mười mấy năm nay, chưa bao giờ phải chịu sự sỈ nhục lớn như này”
Ngô Sĩ Hùng xua tay ra hiệu cho tất cả im lặng.
Ông ta hỏi: “Đối phương có bao nhiêu người mà đánh các cậu ra nông nỗi này”
Tên đầu nấm đáp: “Một người đánh trong thời gian là một nửa điếu thuốc cháy”
Hả! Căn phòng ngay lập tức yên lặng, ánh mắt của mọi người hiện lên sự khó tin.
Những người thuộc hội tên đầu nấm là lực lượng nòng cốt của hiệp hội võ thuật, thực lực không thể xem thường được.
Nhưng dưới tay Diệp Huyền Tân, bọn họ lại bị hạ gục trong tích tắc…
Ngay cả hội trưởng Ngô Sĩ Hùng cũng không làm được điều này.
Sức mạnh của tên Diệp Huyên Tân đó, thật khủng khiếp!
Tất cả mọi người đều im lặng, không bàn tán gì nữa.
Diệp Huyền Tân nói không sai, bọn chúng chỉ là một đám người hiếp yếu sợ mạnh mà thôi.
Tên đấu nấm biết bọn họ không dám tùy tiện ra tay với Diệp Huyền Tần, dứt khoát nói: “Chú tôi đâu? Sao chú ấy vẫn chưa đến”
“Tôi muốn chú tôi giết chết tên họ Diệp đó”