Phó Thủ có chút không ngờ được, rốt cuộc Nghĩa An đó có ai mà đích thân quản gia nhà họ Diệp phải đến đó nhìn xem.
Nghĩa An chỉ là một thôn trang nhỏ, dù cho chiếc xe có phần cũ nát của Diệp Huyền Tần đi vào trong đó cũng biến thành cảnh tượng khiến mọi người bàn tán.
“Là con của nhà họ Lưu đi làm ở thành phố về sao?”
“Không phải, hiệu xe này không phải.”
“Vậy là ông chủ lớn nào đến đây vậy ta?”
“Mau đi theo nhìn xem là tới nhà nào.”
Diệp Huyền Tần chạy xe thật chậm, nhìn cảnh tượng bao nhiêu năm cũng không có nhiều thay đổi. Anh không thể tưởng tượng trước đây chính mình còn từng bắt cá dưới con lạch, chạy vào rừng đi săn nai.
Tuổi trẻ vô tư đó trôi qua không bao giờ trở lại nữa.
Lúc đó anh cùng Chuột Con vô cùng vui vẻ, càng không nghĩ tới ngày hôm nay sẽ trở thành một người thế này.
Anh chạy đến nhà của Chuột Con, vẫn là một khoảng sân đơn sơ lát gạch cũ, trong sân có hai người lớn tuổi đang ngồi. Đó là ông Triệu và bà Triệu, bố mẹ nuôi của anh.
Nhớ năm đó vừa định tốt nghiệp xong sẽ chính thức làm lễ nhận hai người là bố mẹ, ai ngờ anh lại bị bắt đi tù. Diệp Huyền Tần trong lòng luôn ghi tạc ơn nghĩa họ đã lo lắng cho anh.
Diệp Huyền Tần vừa xuống xe định bước vào chào hỏi đã nghe tiếng hét như sấm của Triệu Quý:
“Bây giờ tính sao? Nếu còn không gả con gái cho nhà tôi thì từ trên xuống dưới như hai người đừng mong sống yên.”
“Mau lựa chọn đi, gả con gái hoặc là nhìn con trai bị đánh chết.”
Bà Triệu hai tay run run, gương mặt già nua hiện lên vẻ khắc khổ:
“Chuyện này hai thân già chúng tôi không thể tự quyết được, phải bàn lại với mấy đứa nhỏ.”
“Còn dám nói không? Có tin chúng tôi phá nát cái nhà này ra không?”
Diệp Huyền Tần nhớ Triệu Quý có một người con tên Triều Long, hơn bốn mươi tuổi chưa có vợ, vô cùng xấu xí và phách lối, cả thôn ai cũng chán ghét.
Xem ra là bọn họ đang áp bức gia đình bố mẹ của anh, còn muốn ép chị nuôi của anh gả cho tên khốn đó, đúng là nực cười quá.”