Từ Huy Hoàng và Lý Ngọc Hoàn kinh ngạc đứng tại chỗ: “Trần Hạ Lan? Sao lại là cô.”
“Làm thế nào cô lại ở đây?”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Trần Hạ Lan: “Thật vô nghĩa, tôi đã mời ông đến vậy mà bây giờ ông còn hỏi tại sao tôi ở đây.”
Từ Huy Hoàng nhìn ra được, Trần Hạ Lan tuyệt đối không có ý tốt.
Ông tôi lạnh lùng nói: “Cô gọi chúng tôi đến đây để làm gì?”
Trần Hạ Lan: “À, Tập đoàn Diệp Linh lập tức bị tôi tháo dỡ, các ông làm trưởng bối, không muốn thấy tập đoàn Diệp Linh một lần cuối cùng sao?”
Cái gì?
Vợ chồng Từ Huy Hoàng và vợ chồng Diệp Hoà Phi nghe thấy cô tôi nói vậy thì đều sợ hãi.
Tòa nhà của Tập đoàn Diệp Linh sẽ bị phá hủy!
Tại sao!
Từ Huy Hoàng nhìn về phía Từ Lam Khiết: “Lam Khiết, chuyện này là thật sao? Tại sao không nói với chúng tôi sớm hơn?”
Từ Lam Khiết thở dài, gật gật đầu: “Bố mẹ, chuyện này hai người không cần quan tâm, con có thể xử lý tốt.”
Từ Huy Hoàng: “Không, tôi kiên quyết không đồng ý”
“Tòa nhà này là tài sản riêng của Huyền Tần và Lam Khiết, bọn họ không đồng ý, ai cũng không thể ra tôi phá hủy.”
Trần Hạ Lan: “Hiện tại tôi đã làm vợ của Thần Soái, ý nghĩ của tôi cũng đại diện cho ý chí quân đội.”
“Tôi muốn tòa nhà này, các ông dám chống đối thì chính là chống lại với quân bộ, đồng nghĩa với việc phản quốc! Tin hay không bây giờ tôi có thể bắt các ông ngay lập tức.”
“Cô…” Từ Huy Hoàng tức giận đến mức không nói lên lời.
Diệp Hoà Phi nói: “Trước mắt đừng nóng vội. Lam Khiết, con hãy lập tức liên lạc với Huyền Tần. Anh ấy vì quân đội làm việc mấy chục năm, không có công lao cũng có khổ lao, bây giờ ra mặt nói không chừng còn có thể bảo trụ tòa nhà.”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Từ Lam Khiết vẻ mặt xấu hổ: “Huyền Tần đi thực hiện nhiệm vụ khẩn cấp, đã mất liên kết mấy ngày. Con không liên lạc được với anh ấy.”
Vẻ mặt Mọi người tuyệt vọng.
Trần Hạ Lan nóng nảy: “Từ Lam Khiết, cô đã nghĩ rõ cô nên đưa ra sự lựa chọn như thế nào không? Là lấy hai chục triệu ngoan ngoãn biến đi, hay là một đồng cũng không lấy được, còn bị đuổi ra khỏi kinh đô?”
Từ Lam Khiết cắn rằng: “Cho dù tôi có phá hủy tòa nhà, cũng không có khả năng bán rẻ cho cô.”
Trần Hạ Lan: “Vậy sao? Như thế cũng không phải do cô quyết định mà được. Bây giờ tôi bỗng nhiên đổi ý. Tôi chỉ muốn tòa nhà này, còn muốn các cô đứng trước mặt mọi người đưa tòa nhà tặng cho tôi ở lễ khai trương này.”
“Cô mơ đi.” Trình Hạ Vũ nhịn không được, chửi bởi: “Tôi đưa tro cốt của mẹ cô cho cô có muốn không”
Trần Hạ Lan: “Ha ha, tôi cũng phải xem các cô có thể miệng cứng đến khi nào.”
“Theo tôi được biết, Diệp Huyền Tần cũng không phải đi thực hiện mệnh lệnh khẩn cấp gì, mà là sợ tội bỏ trốn.”
“Cái rắm.” Từ Nam Huyền cũng mắng theo: “Tôi thực sự phỉ báng” “Nếu cô không lấy được chứng cứ, thì hiện tại sẽ tố cáo cô tội phỉ báng.”
“Đừng tưởng rằng cô là vợ của Thần Soái cho nên không ai có thể trị cô, nếu tôi phát động lực lượng quần chúng, đừng nói là cô, cho dù là thần soái mới kia cũng phải ngã xuống”
Trần Hạ Lan cũng không tức giận, cười lạnh nói: “Đừng nóng vội, nghe tôi nói xong đã.
“Đàn ông của tôi, cũng chính là thần soái có đủ chứng cứ chứng minh Diệp Huyền Tần thông đồng với nước ngoài, tiết lộ bí mật nhà nước.”
“Anh ta đang chuẩn bị phát động lệnh truy nã quốc gia đối với Diệp Huyền Tần.”
“Câm miệng lại.” Diệp Hoà Phi giận dữ khiển trách: “Con tôi trung thành với quốc gia, chưa bao giờ có hài lòng, tuyệt đối không thể làm ra chuyện bất lợi cho Đại Hạ.
Trần Hạ Lan: “Bố tôi là cường giả vương cảnh, chồng tôi là thần soái.
Ông cảm thấy là lời nói của ông nặng hơn, hay là cường giả Vương Cảnh cùng với lời thần soái có ý nghĩa hơn?”
Một câu nói này khiến cho mọi người câm miệng không nói nên lời, sắc mặt biến đổi lớn.
Nếu Chiến thần Côn Luân cùng Thiên Hành Kiện cùng liên kết sỉ nhục Diệp Huyền Tần, thì anh có thật sự nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Trần Hạ Lan: “Nếu không muốn Diệp Huyền Tần trở thành kẻ bán nước rồi bị mọi người đánh đập thì tốt nhất các người nên ở trước mặt mọi người đưa tòa nhà này chuyển cho tôi trong lễ khai trương nhà mới.”
“Đây là cơ hội cuối cùng của các ông, hy vọng các người cân nhắc rõ ràng.”