Diệp Huyền Tần: “Bố, con nghe bố.”
“Anh Sói Hoang, trong tay các người có chứng cứ cụ thể, chứng minh Từ Liên và Hồ Thanh Sơn cùng một giuộc?”
“Nếu như không có, vậy chuyện này hay là cứ điều tra cho kỹ đi miễn cho bị người khác nói lời dèm pha.”
Sói Hoang đăm chiêu: “Ừ, nói cũng có đạo lý.”
“Hừ, Từ Liên, lần này tạm tha cho cô một lần. Nếu có lần sau nữa thì nhất định sẽ không buông tha.”
Sói Hoang sai người thả ra Từ Liên ra, sau đó dẫn đội rời đi.
Từ Hiên Lâm ý tứ sâu xa liếc nhìn Diệp Huyền Tần, sau đó xoay người rời đi.
Từ Huy Hùng và Từ Liên cũng vội vàng đi theo, một câu “cảm ơn“ cũng không thèm nói.
Từ Huy Hoàng vội vàng hô: “Ba, hy vọng ba nói lời giữ lời, hai ngày sau khi cúng tổ tiên…”
Từ Hiên Lâm lạnh lùng đáp lại một tiếng “biết rồi”, sau đó liền lên xe!
Lúc này Bạo Long đi tới bên cạnh Diệp Huyền Tần đưa lên một phần hợp đồng.
“Anh Tần, ân cứu mạng, suốt đời khó quên.”
“Cao ốc trước đây của chúng tôi sẽ đưa cho anh Tần làm quà cảm ơn.”
“Cao ốc mặc dù đã thiêu hủy, nhưng chỉ cần trang trí một hồi là vẫn có thể tái hiện sự huy hoàng của ngày xưa.”
Diệp Huyền Tần tiện tay tiếp nhận: “Cảm ơn, sau này nên làm như thế nào, trong lòng anh nên rõ ràng đi.”
Bạo Long liền vội vàng gật đầu: “Rõ ràng.”
“Cút đi.” Diệp Huyền Tần lạnh lùng nói: “Sau này lại làm chuyện thương thiên hại lý, đừng trách tôi hạ thủ vô tình.”
“Tôi có thể cứu anh thì cũng có thể giết anh.”
Bạo Long gật đầu liên tục, xoay người rời đi.
Diệp Huyền Tần đem hợp đồng chuyển nhượng cao ốc đưa cho Từ Lam Khiết: “Lam Khiết, không phải chúng ta nói tập đoàn của chúng ta còn thiếu một cao ốc là trụ sở chính sao?”
“Anh cảm thấy tòa cao ốc Bạo Long cho anh rất thích hợp.”
A?
Từ Lam Khiết lúc này mới phục hồi tinh thần lại, lắp bắp nói: “Cao ốc cả mấy trăm tỷ mà anh ta nói đưa là đưa sao?”
“Không được, quà tặng quý giá như vậy chúng ta không thể nhận, nhanh trả lại cho người ta đi.”
Diệp Huyền Tần: “Lam Khiết, em đừng có quên, anh đã cứu mạng Bạo Long!”
“Lẽ nào mạng của anh ta, còn không đáng giá bằng cao ốc này?”
“Lại nói, Bạo Long cũng đã đi rồi, anh muốn trả lại cũng không tìm được người để trả.”
Từ Lam Khiết đăm chiêu: “Ừ, ngược lại anh nói cũng có lý.”
Tay cô run rẩy tiếp nhận hợp đồng, vừa xem vừa nói: “Diệp Huyền Tần, anh biết không? Đời này quyết định đúng đắn nhất của em chính là mời anh làm nhân viên nghiệp vụ đó.”
“Sau khi trở về, mỗi tháng lương cho anh thêm 2 triệu.”
Diệp Huyền Tần: “…”
Em đừng đã quên, tất cả tập đoàn Diệp Linh này ngoại trừ xưởng vật liệu thép là của cô ra thì toàn bộ đều do chính tay “nhân viên nghiệp vụ” là anh đưa đến.
Giá trị không phải 150 triệu đô thì cũng là 100 triệu đô.
Vậy mà Từ Lam Khiết liền cho mình thêm 2 triệu tiền Việt… uất ức.
Nhóm người vây xem nhìn một trận mê tít mắt.
Con rể nhà Từ Huy Hoàng thật mẹ nó có bản lĩnh a, lại lấy được cao ốc mấy trăm tỷ cho nhà hắn.
Ai, này nếu như chính mình con rể hẳn là tốt.
Đúng rồi, nghe nói Từ Lam Khiết cùng Diệp Huyền Tần còn chưa có chính thức kết hôn, con gái nhà mình vẫn còn có hi vọng!
Lúc này, người vẫn ngồi chồm hổm trên mặt đất thương tâm tuyệt vọng Trần Uyên chợt nhớ tới cái gì, đột nhiên hướng Diệp Huyền Tần xông tới đến.
Động tác bất thình lình của bà ta dọa Từ Lam Khiết sợ hết hồn.
Cô theo bản năng kéo Diệp Huyền Tần về hướng phía sau.
Không nghĩ tới Trần Uyên xông lên sau, bụp một tiếng quỳ xuống trước mặt Diệp Huyền Tần.
Khuôn mặt bà ta đầy nước mắt nước mũi khóc lóc kể lể lên: “Huyền Tần, van xin con cứu con trai của dì đi, con trai là mạng sống của di, nếu nó chết rồi thì dì cũng không sống.”
“Trước là dì có lỗi với con, dì đáng chết, trước đây là do dì có lỗi với con, nếu con muốn đánh muốn giết thì cứ làm đi, xin con hãy buông tha cho Tiến Hà.”
Diệp Huyền Tần cảm thấy buồn cười.
Đến cùng là ai cho bà ta tự tin, cho là anh còn có thể giúp một nhà bà ta.”