Nhắc tới vấn đề nhạy cảm như vậy, khuôn mặt của Tống Thanh Nhàn thoáng chốc đỏ ửng.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Người đầu tiên mà cô ta nghĩ tới chính là Diệp Huyền Tân.
Tổng Thành Nhàn không muốn nói nhiều về việc này, bèn trả lời một cách qua loa lấy lệ: “Tôi vẫn luôn bận rộn việc chữa bệnh cho bé Phương Như, làm gì có thời gian mà tìm đối tượng chứ Hàn Tây Thi lại nói: “Thôi đi Thanh Nhàn, bà làm như tôi mới biết bà ngày một ngày hai ấy. Nhìn vẻ mặt ửng hồng của bà là tôi biết bà đang chột dạ rồi. Nhất định là đã phải lòng ai rồi đúng không?”
Tống Thanh Nhàn thấy không thể lừa được Hàn Tây Thi thì đỏ mặt, khẽ gật đầu.
Khuôn mặt Hàn Tây Thi tràn đầy sự hứng thú, làm ra bộ dạng nhất định phải truy hỏi đến cùng, tiếp tục hỏi: “Mau nói cho tôi biết đi, đối phương năm nay bao nhiêu tuổi, quê ở đâu, làm nghề gì, trong nhà có bao nhiêu người, bà đã gặp qua bố mẹ người ta chưa…?”
Hàn Tây Thi liên tục hỏi rất nhiều vấn đề khiến cho Tống Thanh Nhàn cảm thấy vô cùng bối rối.
Bởi vì đến bản thân cô ta cũng không biết đáp án của các câu hỏi đó.
Nghe thấy Tổng Thanh Nhàn nói năm chữ: “Tôi cũng không biết nữa”, Hàn Tây Thi ngạc nhiên, hỏi: “Cái gì cơ? Ngay cả những thông tin cơ bản nhất mà anh ta cũng không cho bà biết? Vậy làm sao mà tin tưởng được?” “Lừa đảo, chắc chắn một trăm phần trăm anh ta là một tên lừa đảo! Anh ta nhất định là nhìn trúng vẻ ngoài xinh đẹp của bà nên mới tới gần bà, một khi bà đổ rồi thì sẽ một chân đá văng bà ra luôn. Bà thì cứ ngây ngô, ngay cả những thông tin cá nhân cơ bản của anh ta cũng không biết, vậy đến lúc muốn tìm anh ta thì tìm bằng cách nào?”
Tống Thanh Nhàn vội vã giải thích: “Không phải đâu, anh ấy không phải là đồ lừa đảo đâu! Thời gian gần đây anh ấy giúp tôi không ít việc mà.”
Hết thuốc chữa!
Hàn Tây Thi liếc Tổng Thanh Nhàn một cái, nói: “Không thể chỉ vì anh ta giúp bà một chút thì bà đã đổ người ta rồi. Tôi hỏi bà, anh ta có đưa tiền cho bà không?” Tống Thanh Nhàn lắc đầu: “Không có, anh ấy không đưa tiền cho tôi. Chỉ có điều sáng hôm nay anh ấy đã mượn tôi một trăm bảy mươi lăm triệu thôi.”
Cái gì!
Hàn Tây Thi nhảy dựng lên tại chỗ: “Thanh Nhàn, rốt cuộc bà nói cho tôi biết là anh ta có gì tốt? Đã không đưa tiền cho bà thì thôi còn mượn tiền của bà nữa. Đây không phải là lừa đảo thì cái gì mới gọi là lừa đảo chứ? Tôi thấy trên mặt anh ta thiếu điều muốn viết lên hai chữ “lừa đảo rồi ấy. Bà ấy, nói dễ nghe một chút là ngây thơ, nói khó nghe một chút thì chính là ngốc! Mẹ kiếp, tốt nhất đừng để cho tôi gặp được anh ta, nếu không tôi gặp lần nào đánh lần đó!”
Tống Thanh Nhàn tiếp tục nói: “Tây Thi, bà thật sự đã hiểu lầm anh ấy rồi, anh Diệp không phải loại người đó đâu.”
Hàn Tây Thi mắng: “Bà ấy, không phải ngốc mà là quá ngốc ấy. Bị người ta bán mà còn giúp người ta đếm tiền nữa. Tôi phục bà luôn. Này, ngày mai tôi muốn gặp anh ta, tôi sẽ giúp bà lột trần cái vẻ mặt giả tạo của anh ta. Dám lừa gạt bạn thân của Hàn Tây Thi tôi, đúng là ăn gan hùm mật gấu mà!”
Tống Thanh Nhàn biết rõ tính cách của Hàn Tây Thi, một khi cô ta đã cho sự việc kia là như vậy thì chắc chắn là như vậy, cứng đầu cứng cổ không ai nói lại được. Vì vậy Tống Thanh Nhàn cũng không dám nói gì thêm, chỉ sợ càng nói càng gây nên hiểu lầm.
Nhưng mà Hàn Tây Thi không biết… “Kẻ lừa đảo” mà cô ta tuyên bố muốn xử lý lại chính là “Chân mệnh thiên tử” của Tổng Thanh Nhàn.
Sáng sớm hôm sau, Lý Mỹ Quyên từ từ tỉnh lại.
Bà ta vẫn cảm thấy đau đầu kinh khủng, hai tại như ù đi, một lúc lâu sau mới nhớ lại những chuyện xảy ra vào tối hôm qua.
Tối hôm qua, Lý Mỹ Quyên mang theo quà cáp đi theo Tống Văn Đức ra ngoài. Kết quả là bà ta mới vừa để đồ vào cốp xe thì phía sau gáy hình như bị đập mạnh một cái, khiến cho bà ta ngất đi ngay lập tức.
Lý Mỹ Quyên vội vã nhìn xung quanh, phát hiện ra bản thân đang ở trên xe của Tổng Văn Đức, Tống Văn Đức đang lái xe nhanh như bay. Bà ta cảm thấy vô cùng khẩn trương, bà ta cho rằng người đánh mình bất tỉnh tối hôm qua chính là Tống Văn Đức.
Không đợi Lý Mỹ Quyền lên tiếng, Tống Văn Đức đã giành mở miệng trước: “Chị dâu, cuối cùng thì chị cũng tỉnh rồi.”
Lý Mỹ Quyền thận trọng nói: “Chú hai, rốt cuộc là tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Có phải là chủ đánh tôi bất tỉnh đúng không?” Tống Văn Đức vội vàng thanh minh, nói: “Chị dâu, sao chị có thể nghi ngờ em chứ? Em đánh chị bất tỉnh thì đâu có lợi gì? Ai… Chị nghi ngờ em khiến cho em cảm thấy buồn quá đi mất”
Lý Mỹ Quyên vội vàng nói: “Chú hai, chú đừng nóng giận, tôi không hề nghi ngờ chủ, chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi ấy mà. Vậy tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Thần y đã tới đây sao? Ngài ấy có chịu chữa bệnh cho bé Phương Như không?”