Các cô ấy vốn nghĩ rằng, Diệp Huyền Tần là loại hình tượng ông chủ bụng phệ gì đó, không ngờ rằng anh lại trẻ trung anh tuấn như vậy.
Bốn cô lễ tân xinh đẹp liền nháo nhào cúi rạp người xuống chào Diệp Huyền Tần : “Chào mừng Diệp tiên sinh đại giá quang lâm.”
“Diệp tiên sinh xin mời đi theo tôi, phòng VIP của ngài đã chuẩn bị xong hết rồi ạ.”
Diệp Huyền Tần quay qua hô lên với Từ Huy Hoàng: “Bố mẹ, Lam Khiết , chúng ta vào thôi.”
Cả nhà Từ Huy Hoàng đã ngơ ngác từ lâu.
Bọn họ không ngờ đến cô lễ tân xinh đẹp lại cung kính với Diệp Huyền Tần như vậy, thậm chí còn cúi rạp người nghênh đón.
Phải biết rằng, lúc nãy bọn họ tiếp đón Hà Vệ cũng chỉ là nụ cười mang tính nghề nghiệp mà thôi.
Bốn cô lễ tân liền đi đến bên cạnh Từ Huy Hoàng .
“Quý ông, tôi giúp ngài cầm áo.”
“Quý bà, tôi giúp bà cầm túi xách.”
Cả nhà Từ Huy Hoàng có hơi thụ sủng nhược kinh, động tác cứng nhắc đưa áo khoác và túi xách cho bọn họ.
Sau đó mơ mơ hồ hồ đi theo sự dẫn dắt của bốn cô lễ tân xinh đẹp, đi bào Thủy Tinh Cung.
Cô lễ tân dẫn bọn họ đi đến phòng trước cửa VIP cự kỳ tráng lệ.
Vừa định bước vào, sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói kinh ngạc của Hà Vệ : “Các người… Các người sao lại vào được đây!”
Mấy người quay đầu, phát hiện Hà Vệ, Hà Sang ngồi ở vị trí bình thường trong đại sảnh.
Từ Huy Hoàng ngay lập tức đắc ý, mở mày mở mặt.
“Con rể tôi mặt mũi lớn, không cần thẻ hội viên không hẹn trước cứ thế đi vào thôi.”
“Đúng rồi, các người sao lại ngồi ở đại sảnh dùng bữa thế này? Hay là đến phòng VIP của chúng tôi đi, cho hai người mở rộng tầm mắt.”
Lý KHả Diệu cũng tràn đầy kiêu ngạo ra lệnh cho cô lễ tân xinh đẹp: “Cô gái, cứ mang đồ của chúng tôi để vào trong phòng VIP trước đi.”
“Vâng ạ thưa dì.” Lễ tân cười ngọt ngào đáp ứng.
Hai cha con Hà Vệ lúc này mới phát hiện, là bốn cô lễ tân xinh đẹp nghênh đón bọn họ đi vào, hơn nữa còn chủ động giúp bọn họ cầm đồ.
Ngược lại về phía bọn họ, chỉ có một người lễ tân tiếp đón, còn không thèm quan tâm đến bọn họ.
Sự phân biệt đối xử này cũng thật quá rõ ràng.
Lần này đến lượt hai cha con Hà Vệ xấu hổ muốn độn thổ.
Từ Huy Hoàng tiếp tục nói: “Khả Diệu, Lam Khiết , hai người đi vào trước đi.”
“Bố cùng với Tiểu Diệp ở bên ngoài hút điếu thuốc, nói chuyện với Hà viện trưởng một lúc.”
Lý Khả Diệu vẫn chưa khoe khoang đủ, không chịu vào trong, có điều bị Từ Lam Khiết cưỡng ép đẩy vào trong.
Từ Huy Hoàng kéo Diệp Huyền Tần ngồi xuống bên cạnh hai cha con Hà Vệ , gẩy tàn thuốc.
Từ Huy Hoàng nói: “Vốn dĩ muốn gọi điện thoại cho hai người, thông báo hai người tháng sau đến uống rượu mừng của Lam Khiết .”
“Có điều nếu như hôm nay đã gặp mặt rồi, thì tôi thông báo tại đây luôn.”
Trái tim Hà Sang mãnh liệt co rút, ghen tức nồng nặc: “Chú Từ, chuyện hôn lễ làm sao lại quyết định nhanh như vậy chứ.”
“Theo như tôi được biết, hai người mới qua lại với nhau cách đây không lâu, vẫn nên cẩn thận vẫn hơn. Biết người biết mặt không biết lòng đâu ạ.”
Từ Huy Hoàng “cảm khái” nói: “Ôi, đó đều là thời đại nào rồi, thanh niên bây giờ ấy à, quan trọng là tự do yêu đương, người già chúng ta vẫn đừng nên can thiệp vào thì hơn.”
“Có tiền hay không không quan trọng, quan trọng là con cái có thể chọn được đúng người.”
“Càng huống hồ, những người không quyền không thế như vậy, cũng không thể lọt được vào mắt Lam Khiết nhà tôi có đúng không, tôi tin tưởng vào ánh mắt của Lam Khiết .”
Hai cha con Hà Vệ lập tức đỏ mặt tía tai.
Đây rõ ràng là đang ám chỉ bọn họ không quyền không thế bằng con rể nhà ông ta.
Diệp Huyền Tần cười nhẹ: “Bố, chúng ta nên quay lại phòng VIP thôi, đừng để mẹ và Lam Khiết chờ lâu.”
Từ Huy Hoàng gật đầu: “Ừm, chúng ta quay lại phòng thôi. Ông Hà, lát nữa vào phòng VIP uống ly rượu nha.”
Nói rồi hai người đứng dậy rời đi.
Hà Vệ không trả lười, chỉ hung hăng hít một hơi thuốc, giải tỏa tâm trạng bất mãn trong lòng.
Cô lễ tân xinh đẹp liền đi đến bên cạnh Hà Vệ: “Tiên sinh, trong đại sảnh không được phép hút thuốc, mời ông dập tắt.”
Hà Vệ suýt chút nữa hít thở không thông.
Vừa nãy Từ Huy Hoàng và Diệp Huyền Tần hút thuốc ở đây, các người không quản.
Bọn họ vừa rời đi, đại sảnh này liền không được phép hút thuốc rồi?
Thói đời chó má gì vậy!”