“Chúng tôi sẽ rời đi ngay lập tức.”
Nói xong, Từ Huy Hoàng kéo Diệp Huyền Tần, chuẩn bị đi.
Sói Hoang đột nhiên mở miệng: “Dừng lại.”
Cả nhà Từ Lam Khiết run lên cầm cập, biết ngay là sĩ quan Trấn Huy sẽ không dễ dàng tha cho bọn họ.
sĩ quan Trấn Huy nhìn Diệp Huyền Tần: “Lúc nãy, ý anh là sao?”
Diệp Huyền Tần: “Theo nghĩa đen thôi. Ở đây vẫn còn một vị tiền nhân nhà họ Từ nữa.”
Anh chỉ vào hũ tro cốt mà Từ Huy Hoàng đang ôm trong tay.
Sói Hoang: “Ồ, vậy thì tôi cũng muốn xem thử.”
Anh ta đi về phía Từ Huy Hoàng.
Từ Hiên Thắng vội vàng nói: “sĩ quan Trấn Huy, việc này không cần thiết đâu.”
“Chủ nhân của cái hũ tro cốt kia chỉ là một người phụ nữ nhà quê, không dũng cũng chẳng có mưu, hơn nữa đã bị trục xuất ra khỏi nhà họ Từ rồi, không thể nào là người đã cứu ngài thượng sĩ được đâu…”
Tuy nhiên, Sói Hoang vẫn tiếp tục bước đến.
Diệp Huyền Tần nói: “Bố, cho cậu ta xem thử bức ảnh trên hũ tro, xem có phải là ân nhân cứu mạng của cậu ta hay không.”
Từ Huy Hoàng có hơi giận Diệp Huyền Tần.
Nếu sĩ quan Trấn Huy phát hiện ra rằng đây không phải là tro cốt của ân nhân cứu mạng, rồi đánh đổ đống tro trong cơn thịnh nộ, thì còn làm gì được nữa đây chứ.
Tần ơi, lần này con lỗ mãng quá rồi đó.
Tuy nhiên, việc đã đến nước này rồi, ông cũng không còn đường lui, chỉ có thể lấy bức ảnh trên hũ tro đưa cho sĩ quan Trấn Huy xem.
Sói Hoang vừa liếc nhìn qua, hai mắt lập tức sáng lên.
Anh ta cởi áo khoác ra, đứng thẳng người, nghiêm trang chào theo đúng nghi lễ quân đội: ” n nhân, cuối cùng tôi cũng tìm thấy người rồi.”
“Xin gửi lời chào đến ân nhân!”
Hàng trăm cấp dưới của Sói Hoang cũng chạy đến, đồng loạt nghiêm trang đứng chào.
“Xin gửi lời chào đến ân nhân!”
Tiếng tăm lừng lẫy, cảnh tượng ngoạn mục!
Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều trợn mắt há mồm!
Chuyện khó có thể xảy ra nhất đã thật sự xảy ra.
Người phụ nữ được chôn cất trong khu vực người hầu, thậm chí còn sắp bị trục xuất khỏi nghĩa trang lại thật sự là ân nhân cứu mạng của sĩ quan Trấn Huy!
Tạo hóa trêu ngươi, đúng thật là tạo hóa trêu ngươi!
Nếu để sĩ quan Trấn Huy biết nhà họ Từ đã ngược đãi tro cốt của ân nhân cứu mạng mình như vậy, liệu có xóa sổ nhà họ Từ trong cơn nóng giận hay không?
Chuyện này cũng có thể lắm chứ!
Từ Huy Hoàng run lên cầm cập.
Một phần là vì kích động, tôi không ngờ mẹ mình lại là người cứu sống sĩ quan Trấn Huy.
Một phần là bị dọa sợ.
Bị nhiều quân nhân như vậy, nhất là sĩ quan Trấn Huy, cúi chào, sao mà không sợ cho được?
Ông dứt khoát khoát một tay ôm hũ tro cốt, một tay chào lại theo tác phong quân đội, trông có hơi nửa mùa.
sĩ quan Trấn Huy cẩn thận từng chút một cầm lấy hũ tro và nói: “Là ai đã đào hũ tro cốt của ân nhân tôi lên?”
Từ Huy Hoàng hít một hơi thật sâu, mắt nhìn Từ Hiên Thắng: “Là… là bọn họ bắt chúng tôi đào lên.”
Ánh mắt của Sói Hoang chậm rãi nhìn về phía Từ Hiên Thắng.
Lúc này, cả Từ Hiên Lâm và Từ Hiên Thắng đều sắp nổ cả đầu rồi.
Tại sao một câu chuyện kịch tính như thế này lại ập xuống đầu chúng ta cơ chứ?
Người bị nhà họ Từ coi thường nhất, thậm chí còn bị trục xuất khỏi nghĩa trang gia đình lại thực sự là vị ân nhân cứu mạng của sĩ quan Trấn Huy.
Nếu sĩ quan Trấn Huy biết chúng ta ngược đãi ân nhân của ngài ấy, có khi nào ngài ấy sẽ vặn cổ cả lũ hay không?
Từ Hiên Thắng là người đầu tiên kịp phản ứng, vội vàng chạy lại nói: “Ngài thượng sĩ, chuyện này đúng thật là do tôi sắp xếp.”
“Tôi muốn chuyện mộ của bà ấy lên chỗ cao hơn để thể hiện sự tôn trọng.”
“Thật vậy sao?” Sói Hoang ngoài miệng cười nhưng trong lòng không cười, nói: “Nhưng tôi vừa nãy còn nghe ông nói rõ ràng rằng bà ấy cùng lắm cũng chỉ là phụ nữ nhà quê gì đó, ông định đuổi bà ấy ra khỏi nghĩa trang nhà họ Từ cơ mà.”
Lưng áo Từ Hiên Thắng đã ướt đẫm mồ hôi, ấp úng nói: “… Là… là do tôi sai…”
“Người tôi nói muốn trục xuất ra khỏi nghĩa trang không phải là bà ấy, tôi nhận nhầm người.”
Sói Hoang chất vấn: “Thật vậy không?”