Từ Lam Khiết nói: “Gặp một người quen cũ nên đi qua trò chuyện mấy câu thôi.”
“Huyền Tần, không có chuyện gì chứ.”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Diệp Huyền Tần lắc đầu: “Không có gì đâu.
Cô nàng gợi cảm nói chuyện với Từ Lam Khiết dò hỏi: “Lam Khiết, vị này là ai vậy, cô không định giới thiệu một chút sao?”
Từ Lam Khiết vội nói: “Vân Huyên, anh ấy là ông xã của tôi, Diệp Huyền Tần. “Huyền Tần đây là hàng xóm lúc em còn ở tỉnh Hà Sơn, Ninh Vân Huyền.”
“Có điều hai năm trước cô ấy đã lấy chồng ở Đông Sa, đã mấy năm rồi chúng em không gặp nhau.
Theo lễ phép, Diệp Huyền Tần vươn tay ra: “Chào cô.”
Thế nhưng Ninh Vân Huyền lại làm như không thấy Diệp Huyền Tần, chỉ nhìn anh mấy lần từ trên xuống dưới, vẻ mặt vô cùng ghét bỏ.
Diệp Huyền Tần có chút lúng túng.Ninh Vân Huyền nói: “Lam Khiết, chồng cô đang làm ăn buôn bán gì vậy? Có tài sản gì không?”
Diệp Huyền Tần chủ động trả lời: “Tôi không làm ăn buôn bán, cũng không có tài sản gì.”
Bây giờ anh chỉ muốn mau chóng thoát khỏi người phụ nữ này nên bèn thuận miệng nói qua loa. Dưới danh nghĩa của Diệp Huyền Tần quả thực không có tài sản gì.
Có điều tài sản của học trò và môn sinh của anh lại trải rộng ở các nơi trong Đại Hạ, chiếm khoảng 10% GDP của Đại Hạ.
Ninh Vân Huyền càng khinh bỉ: “Hóa ra là làm thuê à.”
“Tôi nói này Lam Khiết, ánh mắt của cô càng ngày càng kém rồi. Dù gì năm đó cô cũng là hoa khôi của khu dân cư chúng ta, sao có thể tùy tiện lấy một người làm thuê chứ.”
Từ Lam Khiết vội vàng giải thích: “Vân Huyên, cô hiểu lầm rồi.”
“Huyền Tần không làm thuê Ninh Vân Huyền nói: “Không phải làm thuê, vậy là làm ruộng rồi.”
“Lam Khiết, cô bảo tôi phải nói gì cho tốt đây.”
Từ Lam Khiết còn muốn giải thích, có điều Diệp Huyền Tần ngăn cô lại: “Lam Khiết, chúng ta đi qua đó cầu phúc đi, thời gian không còn sớm nữa.”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Ninh Vân Huyên vội vàng nói: “Lam Khiết, cô tới đây là muốn cầu phúc hả.””Sao không nói sớm, tôi dẫn cô và Tiểu Quân Quân đi.”
Từ Lam Khiết vội vàng khéo léo từ chối: “Không cần đầu.” 11 “Tôi đi cùng Huyền Tần là được rồi.” Ninh Vân Huyền nói: “Cô thì biết gì chứ.”
“Cô tự đi thì chỉ có thể chen chúc ở phía ngoài cùng nhất của đám người, đến cả miếu Long Vương còn không nhìn thấy.”
“Nhưng nếu tôi dẫn theo hai người thì có thể ngồi ở vị trí dành riêng cho khách VIP để cầu phúc, linh nghiệm không gì bằng luôn.” Từ Lam Khiết vẫn muốn từ chối: “Nhưng mà…”
Ninh Vân Huyền không nói lời nào nữa, bèn kéo Từ Lam Khiết đi luôn: “Không nhưng nhị gì hết. “Hơn nữa tôi còn có một chuyện nhỏ muốn cô giúp tôi đây này.”
“Bạn trai tôi cũng ngồi ở vị trí VIP, cô quan sát giúp tôi xem trông có đáng tin cậy không.”
Từ Lam Khiết cũng không còn cách nào khác, đành bất đắc dĩ nhún vai với Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần cũng có chút cạn lời, cái cô Ninh Vân Huyện này thật đúng là đủ cực phẩm.
Nếu đoán không nhầm thì Ninh Vân Huyền đang muốn khoe khoang bản lĩnh của cô ta với Từ Lam Khiết.
Diệp Huyền Tần ôm Diệp Niệm Quân đi theo.
Cô Ninh Vân Huyện này còn là quản lý ở đây, cô ta ỷ vào thân phận quản lý mà thuận lợi xuyên qua dòng người bên ngoài, đi vào khu vực VIP ở bên trong Khu vực VIP ở bên trong là nơi dành riêng cho.
quan lại quyền quý, vị trí ngồi không vượt quá năm mươi chỗ.
VIP chẳng những không phải chen chúc, mà có thể ngồi, còn có trà bánh miễn phí để thưởng thức.
Tạo nên sự chênh lệch rõ ràng so với quần chúng nhân dân chen chúc ở bên ngoài kia Những chỗ ngồi này đã được đặt trước từ lâu.
Ninh Vân Huyên cũng không có chỗ ngồi, bị bảo.
vệ duy trì trật tự ngăn lại.
“Xin lỗi cô, không có thẻ vị trí ngồi là không được phép vào ngồi.
Ninh Vân Huyên kiêu ngạo nói: ‘Chồng tôi là Đỗ Văn Xương, con trai của Sở trưởng Sở quản lý thành phố, là người khởi xướng và người tổ chức Đại hội cầu phúc.”
“Tất cả những chỗ ngồi ở đây tôi đều có quyền ngồi.”
“Bây giờ anh lại đòi thẻ vị trí ngồi của tôi, nực cười.”