Từ Hiên Thắng nói: “Mau mang tới đây cho ông xem.”
Từ Đức Lương vội vàng mang hợp đồng tới.
Từ Hiên Thắng kiên nhẫn xem bản hợp đồng.
Không khí trong khán phòng yên tĩnh đến đáng sợ, mọi người đều vô cùng căng thẳng.
Một lát sau, Từ Hiên Thắng bỗng nhiên trở nên kích động: “Đây là… con dấu của trụ sở hạng mục Nghĩa Tân!”
“Nam Huyên, hợp đồng của hạng mục Nghĩa Tân này đã được kí!”
Lời vừa nói ra, cả hội trường bỗng chốc ồ lên!
Con dấu trên hợp đồng hạng mục Nghĩa Tân đã được đóng.
Nói cách khác, Từ Nam Huyên đã giành được hạng mục này.
Vậy mà vừa rồi mọi người lại thi nhau chỉ trích Từ Nam Huyên…
Thật sự là quá tàn nhẫn.
Sắc mặt Từ Đức Lương lúc xanh lúc đỏ, lúc lại trắng bệch.
Anh ta vẫn không thể tin nổi, vội vàng chạy tới xem.
“Ôi, thật sự là đã đóng dấu!”
Từ Nam Huyên đáng chết, sao cô ta phải làm như vậy chứ.
Rõ ràng là đã giành được hạng mục lại cứ nhất định phải che giấu, khiến anh ta xấu mặt…
Mà vẻ mặt của Từ Nam Huyên lúc này càng bất ngờ hơn mọi người.
Hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm lớn.
Cô ta vội vàng giải thích nói: “Ông ơi, ông hiểu lầm rồi. Con dấu đó là giả đấy.”
Giả!
Từ Đức Lương ngay lập tức cười lớn: “Ha ha, tôi biết ngay mà, chỉ bằng năng lực của cô sao có thể giành được hạng mục này chứ.”
“Hừ, làm giả con dấu trên hợp đồng, không phải đang lừa ông, lừa người nhà họ Từ sao?”
“Ngộ nhỡ người của hạng mục Nghĩa Tân khởi tố tội làm giả con dấu, cô chịu trách nhiệm được sao.”
Từ Nam Huyên vội vàng giải thích: “Ông ơi, thật ra con dấu này không phải là cháu xin được.”
“Là người chồng vô dụng của Từ Lam Khiết làm bừa đó, không liên quan gì tới cháu.”
Người chồng vô dụng của Từ Lam Khiết?
Ánh mắt mọi người đồng loạt hướng tới Diệp Huyền Tần.
“Ồ, đã nghe qua thanh danh của anh ta từ lâu, hôm nay mới gặp được, quả nhiên là ‘danh bất hư truyền’.”
“Nghe nói tên này không chỉ ăn bám vợ mà còn từng ngồi tù đấy.”
“Ồ, loại người này tham gia vào ngày giỗ tổ tiên, đúng là một bất kính lớn với các cụ.”
“Chúng tôi đề nghị đuổi người này ra khỏi đây.”
Đối mặt với sự chỉ trích của mọi người, cả nhà Từ Huy Hoàng chỉ có thể bất lực cúi đầu.
Nhưng bọn họ cũng đã quen với việc bị nhà họ Từ ở Thành phố Giang nhằm vào như vậy, cho nên cũng không cảm thấy đây là một đả kích lớn.
Lúc này, Diệp Huyền Tần thở dài một hơi.
“Ôi, nếu như ngay từ đầu biết được các người xấu xa như vậy thì tôi đã không đóng con dấu đó rồi.”
“Có điều, các người cũng đừng vội đắc ý. Nếu thật sự chọc giận tôi, tôi sẽ hủy nó đi, không hợp tác với các người nữa.”
Đám người đột nhiên yên lặng.
Sau đó, một trận cười lớn vang lên.
“Ha ha ha, con mẹ nó chứ, không phải tôi nghe nhầm chứ. Ý của tên này là con dấu đó là thật sao.”
“Nói cách khác, anh ta chính là tổng phụ trách hạng mục Nghĩa Tân?”
“Ha ha, cái tên ăn bám này đúng là gan to bằng trời, không biết xấu hổ là gì.”
“Anh ta cho rằng vợ mình làm bà chủ rồi thì có thể thích làm gì thì làm ở nhà họ Từ sao?”
“Hừ, vợ anh ta cũng chả là cái thá gì so với nhà họ Từ cả.”
Từ Lam Khiết xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu: “Diệp Huyền Tần anh đừng có nói linh tinh nữa đi.”
Từ Nam Huyên cũng vô cùng tức giận: “Câm miệng, anh không nói cũng không có ai bảo anh câm.”
“Đừng có cố gắng lừa mọi người nữa, chỉ tự rước lấy nhục thôi. Đúng là phục anh, da mặt dày không ai so được.”
“Còn dám lắm lời nữa, tôi sẽ bảo Từ Lam Khiết ly hôn với anh ngay lập tức.”
Có điều, sắc mặt của Từ Hiên Thắng lại vô cùng nghiêm túc, ông ta hất tay ý bảo đám người yên lặng.
Ông ta nghiêm túc nói: “Diệp Huyền Tần, anh nói hợp đồng này là thật?”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Đúng là không thể nào thật hơn được nữa.”
Từ Hiên Thắng nói: “Sao tôi lại thấy khó tin thế? Hay là chúng ta đánh cược một ván được không?”