Ông ta là sở trưởng của Linh Quản Tị nên đương nhiên là rất quen thuộc với các loại tiên thảo.
Những cái ông ta ra lệnh cho thuộc hạ nhổ đều là linh vật trân quý nhất.
Nhổ hơn nửa tiếng đồng hồ mới coi như nhét đầy một giỏ.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Nhưng cho dù là vậy thì số linh thảo vừa nhổ cũng không bằng một phần trăm số linh thảo trên đỉnh Núi Thần.
Lý Lặng nhìn một vùng mênh mông bát ngát mà cảm thán, thật hận không thể đem hết cả cái đỉnh núi này đi.
Chiến thần Côn Luân nhìn thấy cảnh này thì trong lòng tràn đầy tiếc của Nếu không phải có Thần Soái chống lưng cho Lặng.
Thì ông ta thật sự muốn giết quách Lý Lặng cho Nhổ tiên thảo trên núi xong.
Ánh mắt Lý Lặng liền rơi vào trên người Từ Lam Khiết: “Cô chính là vợ Thần Soái, bà Từ Lam Khiết nhỉ?”
Từ Lam Khiết gật đầu.
Lý Lặng nói: “Thần Soái bảo cô cùng tôi đi đến Linh Quản Ti “Cậu ấy có chuyện muốn gặp mặt bàn bạc với cô.
Hå?
Từ Lam Khiết có hơi mê mang không hiểu.
Cô từng tận mắt nhìn thấy Diệp Huyền Tần chặt mất một tay một chân của Lý Lặng.
Chỉ vì Diệp Huyền Tần hoài nghi ông ta có dính líu đến Âm Ti.
Bây giờ mới bao lâu thôi chứ Sao Diệp Huyền Tần lại lần nữa dùng đến Lý Lặng Không những phải ông ta tới trông coi Núi Thần. Mà thậm chí còn bảo ông ta đón mình đi gặp Tiểu Diệp.
Từ Lam Khiết không dám tin Lý Lặng nên kiên quyết không chịu đi. Lý Lặng thấy vậy liền nổi giận nói: “Sao, lệnh của Thần Soái bằng với lệnh quốc gia. “Cô đang muốn phản kháng lại lệnh quốc gia sao?”
Từ Lam Khiết nói: “Tôi muốn tự mình nói chuyện với Tiểu Diệp, tôi không tin ông”
Lý Lặng lạnh lùng nói: “Thần Soái rất bận, làm gì có thời gian nói nhảm với cô. “Chẳng qua cô có thể xác nhận với chiến thần Còn Luân.”
Vừa hay lúc này chiến thần Côn Luân cũng đã đi đến đỉnh Núi Thần.
Từ Lam Khiết thấy ông thì liền vội vàng đi đến nghênh đón, sau đó hỏi: “Bố, lời Lý Lặng nói có phải là thật không?”
“Tiểu Diệp thật sự dùng lại Lý Lặng rồi?”
Chiến thần Côn Luân bất lực thở dài: “Đúng vậy, vừa nãy bố đã xác nhận với Thần Soái rồi, cậu ấy đúng thật có nói như vậy.”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Từ Lam Khiết chau mày. “Sao con cứ cảm thấy từ sau khi Tiểu Diệp từ Bắc Cương về thì có hơi bất thường nhỉ?”
Lý Lặng vội vàng biện giải: “Nói cho mấy người biết, Thần Soái sáng suốt cơ trí, tất cả những điều cậu ấy suy nghĩ, đều không phải thử mấy người có thể đoán được đâu.”
“Từng hành động cử chỉ của cậu ấy đều tự có lý của cậu ấy. “Những hành động bất thường gần đây của cậu ấy cũng là cố ý làm ra như vậy.”
“Nếu mấy người suy đoán nghi ngờ lung tung, làm hỏng chuyện lớn của Thần Soái thì hậu quả mấy người không gánh nổi đâu.”
Từ Lam Khiết và chiến thần Côn Luân hai mặt nhìn nhau.Có lẽ những điều Lý Lặng nói đều là đúng nhỉ.
Từ Lam Khiết cũng không dám nói nhiều thêm gì nữa.
Mà là chuẩn bị cùng ông ta đi gặp Thần Soái. Đợi gặp được Diệp Huyền Tần rồi thì tất nhiên chân tướng mọi chuyện đều sẽ rõ ràng thôi.
Từ Lam Khiết ôm Diệp Niệm Quân lên liền muốn cùng Lý Lặng rời đi.
Nhưng Lý Lặng lại ngăn Từ Lam Khiết lại: “Khoan đã.”
“Thần Soái nói, chỉ cần một mình cô đến đó chứ không hề nhắc đến Diệp Niệm Quân. “Vậy nên con bé không thể đi.”
Diệp Niệm Quân bĩu mỗi, trên mặt tràn đầy không vui: “Hu hu.”
“Bố không thích Tiểu Quân Quân nữa rồi, bố còn không thèm gặp Tiểu Quân Quân nữa.
Từ Lam Khiết vô cùng đau lòng, vội vàng ngồi xổm xuống an ủi cô bé: “Tiểu Quân Quân, đừng nói bậy bạ. “Bố đang ở chiến trường đánh trận nên trẻ con không thể đến đó được, nơi đó rất nguy hiểm.”
“Bố là đang quan tâm Tiểu Quân Quân nên mới không để Tiểu Quân Quân đi đấy”
“Tiểu Quân Quân ngoan, con ở đây đợi bố và mẹ nhé.”
“Đợi bố mẹ đuổi hết kẻ địch đi rồi thì sẽ đến Tiểu Quân Quân được không?”
Lúc này vẻ mặt Diệp Niệm Quân mới tốt hơn một chút: “Được.”
“Tiểu Quân Quân nghe lời mẹ, con sẽ ở đây đợi bố và mẹ về Từ Lam ết cũng không kiên trì muốn dẫn Diệp Niệm Quân theo.
Sự bất thường của Diệp Huyền Tân Khiến trong lòng cô sinh ra sự kiêng ky, không dám để Diệp Niệm Quân tiếp xúc với anh.
Từ Lam Khiết rời đi cùng Lý Lặng Chiến thần Côn Luân ôm Diệp Niệm Quân nhìn về phía bắc, tự mình rơi vào trầm tư.
Sau khi suy nghĩ hơn cả nửa tiếng đồng hồ.
Cuối cùng chiến thần Côn Luân đột ngột đứng dậy, làm ra một quyết định.
“Tiểu Quân Quân, ông ngoại phải đi Bắc Cương tìm chú Độc Lang của cháu!”
“Cháu, đi cùng ông ngoại luôn đi.”