Ông chủ Trương mạnh mẽ nặn ra một nụ cười nói: “Tổng giám đốc Trương, ngài… vừa rồi ngài quên đóng dấu, mời ngài đóng một con dấu, cám ơn.”
“Vừa rồi là tôi sơ suất, không nhìn kỹ, còn phải quấy rầy ngài thêm một lần nữa, thật sự rất áy náy. Hôm nào tôi mời ngài ăn cơm nhé”
Trương Nặc Thuỷ hỏi ngược lại: “Đóng dấu? Đóng dấu cái gì cơ?”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Trái tim ông chủ Trương lộp bộp nhảy một chút, trong lòng nảy sinh một dự cảm chẳng lành.
Ông ta vội vàng nói: “Chi phiếu đấy, ông đã quên đóng dấu ở trên chi phiếu. Ông mà không đóng dấu, tấm chi phiếu này chính là một tờ giấy bỏ đi.
Chi phiếu trong tay ông ta quơ quơ ở trước mắt Trương Nặc Thuỷ.
Trương Nặc Thuỷ nói: “Ông chủ Trương, anh dám ngụy tạo chi phiếu của tập đoàn tôi, làm vậy có thấy thú vị không?”
“Còn chạy tới tìm tôi đóng dấu, ha hả, tưởng Trương Nặc Thuỷ tôi không có đầu óc sao?” Thình thịch. Trái tim ông chủ Trương thiếu chút nữa ngừng đập: Trương Nặc Thuỷ chết tiệt quả nhiên là muốn quỵt nợ.
Ông ta vội vàng nói: “Tổng giám đốc Trương, ngài không thể như vậy được. Ngài đường đường là cậu chủ của Quốc tế Hoàn Kỳ, giá trị con người mấy trăm tỷ, không thể bởi vì ba tỷ sáu trăm triệu đồng này mà đánh mất danh dự.”
Trương Nặc Thuỷ hừ lạnh một tiếng: “Ông chủ Trương, cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói lung tung. Anh nói tôi đánh mất danh dự, ông có tin hay không tôi kiện anh tội phỉ báng?”
Ông chủ Trương dựa vào lí lẽ tranh luận: “Tôi nói sự thật mà thôi. Ngài thuê nhà của tôi, lại đưa tôi chi phiếu giả, đây không phải không nói danh dự sao?”
Trương Nặc Thuỷ: “Ha hả, thật sự là chuyện cười. Bất động sản của tôi nhiều không ở hết, đang êm đẹp tôi thuê nhà anh để làm gì? Để đốt tiền sao
Ông chủ Trương nhức đầu một trận: “Tổng giám đốc Trương, chúng ta chính là đã ký hợp đồng, ngài chơi xấu như vậy thì không sợ bị pháp luật trừng trị sao?”
Ánh mắt Trương Nặc Thuỷ sâu kín nhìn ông chủ Trương: “Hợp đồng? Hợp đồng ở đâu? Anh lấy ra tôi xem thử”
Tôi…
Ông chủ Trương hơi sụp đổ.
Tôi đi đâu lấy hợp đồng chứ, hợp đồng không phải con mẹ nó bị ông ta cầm đi hết sao?
Trương Nặc Thuỷ khốn kiếp, quả nhiên rất tâm kế Ông chủ Trương bị tính kế đến mức thương tích đầy mình! Ông chủ Trương cũng không định từ bỏ ý đồ.
Tòa nhà văn phòng đó là gia sản cuối cùng của ông ta rồi, há có thể cứ như vậy bị Trương Nặc Thuỷ hãm hại.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Lại nói Diệp Huyền Tần và Tống Thanh Nhàn còn ở dưới tầng chờ xem truyện cười chính mình đấy.
Ông chủ Trương chơi xấu khóc lóc sòm, đặt mông ngồi xôm trên mặt đất.
“Tổng giám đốc Trương, ngài đúng là khinh người quá đáng! Hôm nay nếu ngài không đóng dấu ở trên chi phiếu, tôi liền ngồi lý ở nhà ngài không đi!”
Trương Nặc Thuỷ nói: “Không sao cả.
“Anh nói tôi để người cầm bản hợp đồng cho thuê đó, chiếm tòa nhà văn phòng của anh, pháp luật có tìm tới tôi làm phiền không”
“Hẳn là không đầu. Dù sao chúng ta có hợp đồng cho thuê mà.”
“Lại nói, cho dù có người tìm đến làm phiền, dựa vào bản lĩnh của tôi chẳng lẽ còn bày đặt bất công?” Tôi đặc biệt sao…
Ông chủ Trương không thể nhịn được nữa, trực tiếp chửi ra.
Trương Nặc Thuỷ thật đúng là con mẹ nó không phải tàn nhẫn bình thường.
Lật lọng không thuê tòa nhà văn phòng còn chưa tính, hiện giờ càng muốn cưỡng ép chiếm lấy tòa nhà văn phòng.
Ông chủ Trương lần này là bị đưa vào tuyệt lộ Nếu không đi, ngay cả tòa nhà văn phòng đều không giữ được. Ông ta cắn chặt hàm răng, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Trương Nặc Thuỷ: “Được, được, rất được. Tổng giám đốc Trương quả là một tay tính kế đích tuyệt diệu.
“Tôi đi, bây giờ tôi liền đi. Nhưng, ngài hãy nhớ kỹ cho tôi, Trương Nặc Thuỷ, tôi cũng không phải là người dễ chọc vào đầu. Thật sự bức ông đây nóng nảy, ông một mồi lửa đốt rụi Quốc tế Hoàn Kỳ của ngài đấy.”
Ông chủ Trương nắm chặt hai nắm đấm, từng bước từng bước đi ra ngoài.
Trương Nặc Thuỷ cũng cau chặt đầu mày
Vừa rồi ánh mắt của ông chủ Trương, lại khiến ông ta cảm thấy có chút sợ hãi. Kẻ điên này thật sự dám phóng hỏa đốt Quốc tế Hoàn
Kỳ không?
Ông ta… Hẳn là không có cái can đảm đó đâu.
Bỏ đi bỏ đi, chẳng qua là một thương nhân nghèo túng mà thôi, còn có thể uy hiếp được mình?
Không cần để ý tới.
Trương Nặc Thuỷ tiếp tục bận rộn.
Diệp Huyền Tần và Tống Thanh Nhàn ở tầng một có chút không kiên nhẫn chờ đợi.
Ngay lúc này, ông chủ Trương từ trong thang máy đi ra. Vẻ mặt ông ta âm u lạnh lẽo, cắn chặt hàm răng, rõ ràng là bị Trương Nặc Thuỷ đùa giỡn một phen rồi.