“Khi tôi đến gần ông chủ Nhậm, thì đã có máu chảy ra từ tai ông chủ Nhậm rồi.”
“Đồ đánh rắm!” Hà Vệ tức giận mắng: “Tôi đã châm cứu tốt cho ông chủ, ông ấy cũng sắp tỉnh rồi.
“Tất cả đều là do anh động loạn kim châm cứu, khiến việc châm cứu không thành công … là anh giết ông chủ Nhậm, anh là đồ sát nhân!”
“Nhậm tiểu thư, cử người đến bắt tên sát nhân này lại!”
Nhậm Tiền nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ hoe: “Bảo vệ, vào đây, mau bắt cả nhà này nhốt lại cho tôi.”
Bây giờ đầu óc cô rối như tơ vò, cô không còn thời gian để suy nghĩ nhiều nữa, trong tiềm thức tin những gì Hà Vệ nói.
Hai nhân viên bảo vệ từ ngoài cửa xông vào, không nộ tự uy.
*Không nộ tự uy: nhìn vẻ ngoài không tức giận nhưng vẫn giữ uy nghiêm.
Gia đình Từ Lam Khiết gần như sợ đến phát điên.
“Tội giết người.” Người bị giết còn là ông chủ Nhậm, bọn họ dù có mười cái đầu cũng không thể giữ.
Lý Khả Diệu và Từ Lam Khiết luôn cầu xin Nhậm Tiền .
Nhưng Nhậm Tiền vẫn thờ ơ và ra lệnh cho bảo vệ bắt Từ Huy Hoàng lại.
Từ Huy Hoàng sụp đổ.
Đến lúc đó anh mới nhận ra rất có thể đây chính là chiêu trò của Hà Vệ dành cho mình.
Anh ta muốn để anh nhận lỗi về mình.
Anh hiện tại tiếc đứt ruột, hối hận vì không nghe lời Diệp Huyền Tần mà can thiệp vào chuyện này.
Không chỉ anh phải khổ mà gia đình anh cũng bị liên lụy.
Anh nghiến răng nghiến lợi nhìn Hạ Vệ : “Hạ Vệ , khốn kiếp, anh dám vu oan giá họa cho tôi!”
Hà Vệ khóe miệng nở một nụ cười thể hiện âm mưu thành công.
Lúc này, một bảo vệ đã vươn tay bắt Từ Huy Hoàng lại.
Tuy nhiên, Diệp Huyền Tần đã ra tay!
Anh túm cổ hai người bảo vệ, bế lên như một con chó chết rồi quăng chúng đi một cách dễ dàng.
Hai người bảo vệ bay ra ngoài.
Toàn bộ hành trình chỉ diễn ra trong ba giây, và hai người bảo vệ thậm chí không có một chút thời gian để mà phản ứng.
Diệp Huyền Tần đỡ Từ Huy Hoàng dậy: “Ba, đừng lo lắng.”
“Lúc mọi người thu nhận con, con đã nói, bầu trời có sụp đổ, con sẽ thay mọi người chống nó lên.”
Từ Huy Hoàng rất buồn và tuyệt vọng.
Con thay chúng ta chống nó lên, con lấy cái gì mà thay chúng ta chống nó lên cơ chứ.
Với điều kiện y tế tại hiện trường, dù thần tiên Đại La có xuống trần gian cũng không thể cứu được ông chủ Nhậm.
Anh vội vàng hạ giọng nói: “Đi, đưa Lam Khiết đi, đừng lo lắng cho chúng ta.”
Hà Vệ vội la lên: “Nhậm tiểu thư, gọi cảnh sát, mau gọi cảnh sát.”
“Để tên này ngồi xổm trong tù. Nếu hắn rời đi, rất khó bắt được hắn.”
Nhậm Tiền hoảng sợ giật lấy điện thoại gọi cảnh sát.
Diệp Huyền Tần tức giận hét lên: “Bất hiếu!”
“Bây giờ không muốn cứu ba cô, mà còn lo gọi cảnh sát, ngu ngốc!”
Hà Vệ vặn lại: “Cứu cái rắm.”
“Ông chủ Nhậm bị tắt nghẽn mạch máu não thì chưa đầy nửa tiếng nữa sẽ dẫn đến chết não, gọi bác sĩ đến cũng đã muộn”.
Diệp Huyền Tần: “Tôi có thể cứu ông ấy.”
Hạ Vệ : “Cậu có giấy chứng nhận trình độ y tế không?”
Diệp Vô: “Không có.”
Hạ Vệ : “Nhậm tiểu thư, cô cũng nghe nói, anh ta còn không có giấy chứng nhận trình độ y tế … Mau gọi cảnh sát, đừng để anh ta đụng vào cha cô.”
Lúc này, Diệp Huyền Tần đã đi tới chỗ ông chủ Nhậm, chuẩn bị châm cứu cho ông ta.
Mười ba chiếc kim từ trên trời rơi xuống, nếu như không hét lên, nhất minh lương nhân!
Nhậm Tiền sắp phát điên rồi: “Thằng khốn nạn, anh không được phép đụng vào ba tôi!”
Đúng lúc này, hai người bảo vệ nghe thấy tiếng động liền chạy tới.
Nhậm Tiền vội vàng ra lệnh: “Mau, mau ngăn cản hắn, đừng để hắn động ba tôi!”
Ngay lúc hai người bảo vệ đang định làm gì đó, Diệp Huyền Tần đột nhiên cầm lấy tách trà bên cạnh, bóp mạnh.
Chén sứ biến thành bột tại chỗ, chảy ra từ kẽ tay!
“Tôi có thể cứu ông ta hoặc là giết ông ta. Còn dám quấy rầy tôi, tôi liền để cho ông ta kết cục như thế này chén trà!”
Chiến thần bùng nổ, với một động lực áp đảo và không thể ngăn cản!
Tất cả mọi người có mặt đều bị khí tức cường đại của anh làm cho kinh ngạc nên không dám động đậy!
Cảm thấy … cảm thấy người đàn ông trước mặt giống như một ngọn núi khổng lồ, chỉ có thể nhìn từ xa không thể lại gần!”