Trong khoảng thời gian này, bọn họ bị uy danh của tiểu đội sát thủ Ma Quỷ dọa khiến cho tỉnh thần và sức lực tiều tụy.
Bây giờ Chiến thần Côn Luân đã loại bỏ được tiểu đội sát thủ Ma Quỷ, giải quyết nỗi lo về sau của bọn họ, thậm chí nói cứu bọn họ một mạng Bọn họ đến cổ vũ, cũng là điều nên làm.
Chiến thần Côn Luân đưa Thiên Hành Kiện đi giao du giữa đoàn người, giới thiệu những nhà lãnh đạo cấp quốc gia cho Thiên Hành Kiện làm quen, để mở đường cho tương lai của cậu ta.
Gần như sắp đến buổi trưa, Lão quốc tướng quân mới đến Chiến Thần Côn Luân vội vàng chủ động chào hỏi: “Lão quốc tướng quân, tôi đã chờ ông rất lâu rồi.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Mời ngồi, mời ngồi”
“Chiến Thần Côn Luân, mời ngồi” Lão quốc tướng quân khiêm nhường một câu, cả hai người cùng ngồi xuống Chiến Thần Côn Luân đi thẳng vào vấn đề nói: “Lão quốc tướng quân, xin hỏi vương giả đệ nhất có đến dự nghỉ lễ tuyên dương không?”
“Vẫn mong Lão quốc tướng quân có thể tiến cử chúng tôi một lần”
Lão quốc tướng quân hít một hơi thật sâu “Ngài ấy sẽ đến tham dự nghỉ lễ tuyên dương”
“Nhưng mà tạm thời đối phương có vẻ như.
không muốn tiết lộ thân phận, có thể tiến cử mọi người hay không, tôi cần phải hỏi ý kiến của đối phương trước đã”
Được thôi Chiến thần Côn Luân có chút thất vọng: “Vẫn mong Lão quốc tướng quân nói tốt giúp tôi vài câu “Suy cho cùng nếu chúng ta hợp lực, thì đối với Đại Hạ sẽ có trăm lợi chứ không có một hại nào cả”
Đương nhiên!
Lão quốc tướng quân gật đầu.
Lúc này, ánh mắt của Chiến thần Côn Luân, vô tình bắt gặp Diệp Huyền Tân.
Anh mới từ cửa bước vào.
Ánh mắt của Chiến thần Côn Luân ngay tức khắc trở nên lạnh tăm.
Ông ta đứng dậy, chặn Diệp Huyền Tân lại “Đứng lại!”
“Hôm nay là nghỉ lễ tuyên dương của tôi, những kẻ không có phận sự không được vào đây”
Ông ta đem Diệp Huyền Tân nói thành kẻ không có phận sự, rõ ràng là làm nhục anh.
Diệp Huyền Tần cười lạnh lùng: “Ông cảm thấy tôi là kẻ không có phận sự sao?”
Chiến thần Côn Luân: “Đương nhiên.”
“Tôi không mời cậu tham gia nghỉ lễ tuyên dương, vậy thì cậu không phải kẻ không có phận sự thì là gì”
Diệp Huyền Tần suy ngắm rồi cười một cái: “Vậy thì được rồi, tôi sẽ đi ngay bây giờ”
Đợi một chút.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Lão quốc tướng quân sốt ruột, nhanh chóng gọi Diệp Huyền Tần ở lại: “Cậu Diệp, xin dừng bước”
Diệp Huyền Tần trịnh trọng nói: “Lão quốc tướng quân, người ta không hoan nghênh tôi, ông vẫn bảo tôi ở lại, đây không phải khiến cho tôi tự.
chuốc lấy nhục sao?”
Ngữ khí của Lão quốc tướng quân gần như van xin: “Cậu Diệp, vẫn mong cậu cho tôi một chút thể diện: Diệp Huyền Tần do dự chốc lát, nhìn về hướng Chiến Thần Côn Luân: “Vậy tôi phải nghe xem ý của Chiến thần Côn Luân như thế nào đã”
Chiến thần Côn Luân cảm thấy hết sức buồn bực.
Lão quốc tướng quân rốt cuộc đang làm gì a?
Ở đây rõ ràng là sân nhà của ông ta cơ mà?
Ngay cả cái quyền đuổi Diệp Huyền Tân đi cũng không có sao?
Lão quốc tướng quân, tại sao ông ta lại khư khư giữ Diệp Huyền Tân lại như vậy?
Lão quốc tướng quán nói với Chiến thần Côn Luân: “Chiến thần Côn Luân, nể mặt tôi một chút đi”
“Để cậu Diệp ngồi ở chỗ khách quý”
Chiến thần Côn Luân suýt nữa nôn ra một ngụm máu.
Để Diệp Huyền Tân ở lại là một ân huệ quá lớn tồi Vậy mà còn để cho cậu ta ngồi ở vị trí khách quý sao.
Đây suy cho cùng là chính miệng của Lão quốc tướng quân yêu cầu, Chiến thần Côn Luân không thế cũng không dám từ chối, ông ta chỉ có thể gật đầu đáp ứng trong sự nhục nhã Lão quốc tướng quân thở phào nhẹ nhõm.
Ở đây nói là sân nhà của Chiến thần Côn Luân Nhưng mà trên thực tế nhân vật chính vẫn là Diệp Huyền Tần a.
Suy cho cùng, phần thưởng vật phẩm linh thạch của hôm nay vẫn đang năm ở trong tay của Diệp Huyền Tần Người ta bằng lòng cho ông ta thì sẽ cho ông tạ.
Nếu không muốn cho ông ta, để ông ta bị bẻ mặt ở trên sân khấu, ông ta cũng không thể làm gì được người ta.
Thời gian rất nhanh đã đến giữa trưa.
Buổi nghỉ lễ tuyên dương chính thức bắt đầu.
Nhân vật chính Chiến thần Côn Luân, cùng Lão quốc tướng quân bước lên sân khấu chủ trì nghỉ lễ.
Lão quốc tướng quân ở trước đám đông ca ngợi công lao vĩ đại của Chiến thần Côn Luân, ca ngợi ông ta thành “Anh hùng dân tộc”
Và đích thân phong tước thành “Hộ quốc hầu”.
Tiếng vỗ tay vang như sấm.
Đợi tiếng vỗ tay lắng xuống, Lão quốc tướng quân nói: “Tiếp theo, chúng tôi sẽ trao tặng phần thưởng cho Chiến thần Côn Luân”
“Phần thưởng là hai viên linh thạch”
“Xin mời vương giả đệ nhất của Đại Hạ, hấy đích thân trao phần thưởng cho Chiến thần Côn Luân”