“Nếu việc này thành công, tôi sẽ giúp anh, đưa nhà họ Từ của ông lên đứng đầu thành phố Giang này.”
“Nhà họ Trịnh làm tôi quá thất vọng thất vọng, không xứng đáng làm đầu rồng của thành phố Giang.”
Từ Hiên Thắng suýt chút nữa đã hưng phấn đến khóc: “Ông Vương cứ yên tâm, đảm bảo tôi sẽ không phụ sự kỳ vọng của ông.” Cúp điện thoại, Từ Hiên Thắng lập tức đi tìm Từ Đức Lương.
“Đức Lương, lập tức liên hệ bên đội ngũ bốc mộ, càng sớm càng tốt.”
Từ Đức Lương giật mình hỏi: “Ông nội, liên hệ với đội ngũ bốc mộ làm gì ạ? Gia đình chúng ta phải dời mộ phần sao?”
Từ Hiên Thắng nói: Chỉ giả vờ dời mộ phần đi thôi”.
“Mục đích thật sự chính là phải đưa nhà họ Từ lên thành một gia tộc đứng đầu thành phố Giang, thay thế tập đoàn đầu rồng nhà họ Trịnh.”
Từ Đức Lương nhất thời mơ màng.
Liên hệ với đội ngũ bốc mộ thì liên quan gì đến việc đưa tập đoàn nhà họ Từ lên đứng đầu thành phố Giang?”
Nhưng mà Từ Hiên Thắng thúc giục rất căng, Từ Đức Lương còn chưa kịp hỏi đã phải vội vàng làm theo.
Diệp Huyền Tần lái xe, chở Từ Lam Khiết và Từ Nam Huyên đến một cửa hàng quần áo.
Diệp Huyền Tần muốn tham dự ngày giỗ của dòng họ nhưng thậm chí anh còn không có một bộ tây trang nào, Từ Lam Khiết chỉ có thể dẫn anh đến một cửa hàng gần đấy để mua một bộ.
Trên đường đi, Diệp Huyền Tận nhận được cuộc gọi từ Độc Lang.
Suy nghĩ một chút, anh bắt máy.
Độc Lang: “Anh trai, hôm nay anh đi dự giỗ dòng họ nhà họ Từ sao? Em cũng muốn đi.”
Diệp Huyền Tần cau mày: “Cậu đi làm gì?”
Độc Lang nói: “Này, hôm trước không phải em vừa giúp anh thoát khỏi cái băng nhóm Gấu đen kia sao? Hiện tại không ít người đang dò xét em có phải em đại diện anh đi tiêu diệt Gấu đen không đó.”
“Để giữ bí mật về thân phận của anh nên em phải nói dối là có một ông lão của nhà họ Từ có ơn với em đó.”
“Lần này em đến đây là để cúng bái vị kia, vô tình gặp phải bọn xã hội đen nên mới thuận tay giải quyết.”
Diệp Huyền Tần nói: “Không ngờ cậu cũng có chút đầu óc đấy.”
Độc Lang cười khúc khích: “Thực ra đó là ý của người khác, em chỉ tham khảo thôi.”
Diệp Huyền Tần: “Ha ha, anh biết ngay mà. Cậu muốn đến thì cứ đến đi, ai dám ngăn cản cậu đâu.”
Độc Lang: “Được nha.”
Vừa cúp máy, Từ Lam Khiết nóng lòng hỏi ngay: “Diệp Huyền Tần, là ai gọi vậy anh?”
Diệp Huyền Tần: “Sĩ quan Trấn Huy gọi, nói muốn đến dự giỗ…”
Từ Nam Huyên liếc nhìn Diệp Mặc, sau đó lấy điện thoại ra, thản nhiên nói: “Này, có phải là chỉ huy Diệp không ạ? Ở đây có người khoác loác, hiện trường gần như mất kiểm soát rồi đây…”
Diệp Huyền Tần: “…”
Được rồi, coi như cô trâu bò.
Ba người đến một cửa hàng bán tây trang tiệc tùng.
Từ Lam Khiết cẩn thận chọn một bộ đồ rồi bắt Diệp Huyền Tần thay thử cho cô xem.
Từ Nam Huyên vẫn như trước, không quên châm chọc: “Hừ, tên đó sinh ra đã hèn mọn, không xứng mặc mấy bộ đắt tiền thế này. Cho dù có mặc tây trang đẹp tranh bảnh bao cũng không thay đổi được cái khí chất ăn cơm mềm đó.”
Vẻ mặt Từ Lam Khiết thật sự cạn lời: “Em nói này Nam Huyên, rốt cuộc Huyền Tần nhà em thiếu chị bao nhiêu tiền mà sao chị lại có địch ý lớn với anh ấy thế?.”
Từ Nam Huyên nói: “Cái này có tính là gì chứ? Chỉ cần tên này còn chưa chết, chị sẽ sẽ tiếp tục như vậy cho đến khi cậu ta chết mới thôi.”
“Chị muốn cho cậu ta biết ăn cơm mềm của em gái chị không có ngon như vậy đâu.”
Từ Lam Khiết xua xua tay: “Thôi quên đi, tùy chị vậy.”
Không lâu sau đó Diệp Mặc bước ra khỏi phòng thử đồ: “Bà xã, mặc bộ đồ này trông có hơi gầy không?”
“Anh có hơi không thoải mái, không đẹp bằng đồ anh mặc thường ngày đâu.”
“Bà xã, nói em nói xem. Từ Nam Huyên, cô thấy thế nào?”
“Hai người bị sao vậy?”