“Không thể nào, không thể nào.” Từ Nam Huyên hét toáng lên sau đó rút di động ra chạy đến phía sau Diệp Huyền Tần, so sánh vóc dáng anh với bóng lưng người trên điện thoại.
Đúng là có hơi giống một chút.
Việc này quả thật khiến cho Từ Nam Huyên tức muốn hộc máu.
Nếu tên đàn ông kém cỏi này thật sự là anh hùng trái đất của cô ta, vậy thì cô ta thật sự không biết giấu mặt vào đâu nữa.
Diệp Huyền Tần nhìn bức ảnh trong điện thoại anh, trong lòng cảm thấy sợ hãi.
Xong rồi, trời đất quỷ thần ơi sao cô ta lại chụp ảnh anh như vậy chứ.
Xem ra, thân phận chỉ huy của anh là điều không thể giấu giếm được.
Ôi, không ngờ che giấu lâu như vậy cuối cùng lại bị người phụ nữ này vạch trần.
Rốt cuộc kiếp trước ông đây thiếu nợ cô bao nhiêu tiền, mà kiếp này cô năm lần bảy lượt làm hỏng chuyện tốt của tôi vậy.
Ôi, không biết lúc này Lam Khiết có thể chấp nhận thân phận chỉ huy của anh không nữa.
Diệp Huyền Tần thời dài một hơi, cố gắng điều chỉnh cảm xúc, sau đó anh nói: “Từ Nam Huyên, cô chụp ảnh tôi làm gì?”
Hai mắt Từ Nam Huyên đỏ bừng lên: “Anh chắc chắn người trong ảnh là anh sao?”
Diệp Huyền Tần quả quyết gật đầu.
Từ Nam Huyên lại càng thêm tuyệt vọng.
Tiêu đời rồi, sao cô ta có thể yêu được một tên đàn ông kém cỏi như vậy chứ.
Thật đáng xấu hổ.
Sao ông trời lại khiến cô ta khổ sở vậy chứ…
Khoan đã, không đúng!
Cô ta bỗng nhiên nhớ tới khi anh hùng trái đất lái chiếc Santana là dùng lốp xe Mercedes-Benz.
Có điều, lốp của chiếc xe Santana này lại là lại là bản gốc.
Nói cách khác… chiếc xe này không phải là chiếc xe mà anh hùng trái đất của cô ta lái, chỉ là vẻ ngoài giống nhau mà thôi.
Diệp Huyền Tần chủ chiếc xe này cũng không phải anh hùng trái đất.
Bóng dàng này cũng không phải anh.
Trong nháy mắt, ánh mắt Từ Nam Huyên lại hừng hực khí thế.
Cô ta có thể khẳng định, người kém cỏi như Diệp Huyền Tần sao có cửa so sánh với anh hùng trái đất của cô ta chứ.
Ánh mắt cô ta nhìn Diệp Huyền Tần với vẻ đầy chế giễu: “Còn giả vờ giả vịt nữa, cứ tiếp tục vờ vịt đi để tôi xem anh có thể giả vờ tới bao giờ.”
Diệp Huyền Tần ngây người ra, vẻ mặt không hiểu gì hỏi lại Từ Nam Huyên: “Tôi giả vờ cái gì?”
Từ Nam Huyên lập tức nói: “Anh còn dám nói người trong ảnh là anh à?”
Diệp Huyền Tần đáp lại: “Không sai, người này chính là tôi, làm sao chứ?”
Từ Nam Huyên cười lớn: “Ha ha, vẫn còn nói hươu nói vượn à. Anh là một tên kém cỏi, ngay cả ăn cơm cũng phải xin tiền vợ, có tư cách gì mà dám nhận vơ là một người được vạn người sùng bái chứ!”
“Bây giờ tôi có thể chắc chắn là vừa rồi tôi đã nhận nhầm, chiếc xe Santana này không phải là xe của anh hùng trái đất.”
“Anh hùng trái đất của tôi đi chiếc xe lắp lốp Mercedes-Benz, còn cái xe này chỉ là lốp thường thôi.”
Diệp Huyền Tần định nói chính anh là người vừa mới thay bốn chiếc lốp Mercedes-Benz thành lốp thường.
Có điều, lời nói đến miệng lại nghẹn lại.
Anh cũng không muốn thừa nhận mình là anh hùng trái đất mà Từ Nam Huyên lại tự tìm cho anh một lý do tốt như vậy, cô ta đã tìm cho anh một chiếc thang thì ngại gì mà anh không leo xuống chứ.
Diệp Huyền Tần nhàn nhạt nói: “Ồ, bức ảnh này quá mờ, không rõ ràng lắm, chắc tôi nhìn nhầm rồi.”
“Đây không phải là tôi.”
Từ Nam Huyên thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Hừ, tôi biết ngay mà, anh còn chả có tư cách xách dép cho anh hùng trái đất của tôi.”
“Lam Khiết, chị đi trước đây, đừng giúp chị tìm kiếm anh hùng trái đất nhé.”
“Vâng em biết rồi.” Từ Lam Khiết đáp lời cô ta.
Từ Nam Huyên hôn một cái lên ảnh chụp trên màn hình điện thoại, ngón tay cô ta nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt đầy chân tình nói: “Anh hùng trái đất, tôi nhất định sẽ tìm được anh dù phải trả bất cứ giá nào.
Nói rồi, Từ Nam Huyên ngồi lên chiếc Maserati phóng vụt đi.”