“Sao thế?” Thiếu Mã Gia chưa nhìn thấy hợp đồng, chỉ phát hiện ra vẻ mặt của Từ Đức Lương không đúng, lập tức nhận ra được có chuyện không ổn.
Sau khi phát hiện ra lỗ thủng lớn do bị cháy trên hợp đồng, Thiếu Mã Gia lập tức nổi giận lôi đình, không chút do dự tát Từ Đức Lương một cái: “Từ Đức Lương, đậu má mười tám đời tổ tông nhà anh. Con mẹ nó, có chút chuyện nhỏ này mà cũng không làm xong, đồ vô dụng!”
Từ Đức Lương vô cùng tuyệt vọng: “Thiếu Mã Gia, anh nghe tôi giải thích…”
Thiếu Mã Gia lại tung chân ra đạp Từ Đức Lương ngã lăn trên mặt đất: “Giải thích mẹ nhà anh!”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Con mẹ nó anh làm hỏng chuyện lớn của ông đây rồi!”
Phi!
Diệp Huyền Tân bật cười ra tiếng: “Sao thế, bây giờ ký hợp đồng không còn dùng dấu vân tay nữa, mà dùng đầu thuốc lá làm cháy một lỗ lớn rồi hả?”
Ha ha!
Từ Nam Huyên cũng nín khóc mim cười.
Vừa rồi sau khi Diệp Huyền Tân đánh bại đám người Cẩm Thiên Hành, đã phóng khoáng rút ra một điểu thuốc.
Từ Nam Huyên còn tưởng rằng Diệp Huyền Tân đùa nghịch chứ, không nghĩ tới lại có ý khác!
Tên này cũng không phải là rác rưởi, vẫn là rất có mưu mô. Bỗng nhiên, ấn tượng của cô đối với Diệp Huyền Tân đã thay đổi không ít!
Diệp Huyền Tân dùng vẻ mặt sâu xa nhìn Trịnh Quốc Quân: “Cục trưởng Trịnh, không biết hợp đồng chuyến nhượng này có còn hiệu lực pháp luật hay không.”
“Ông đã tận mắt chứng kiến Từ Nam Huyên dùng đầu thuốc lá làm cháy một lỗ lớn sao?”
Sắc mặt Trịnh Quốc Quân xanh đỏ đen trắng, hung dữ khinh bỉ nhìn Thiểu Mã Gia, tức giận trở về trên xe.
Đồ chó hoang Thiếu Mã Gia, trước khi đến còn nói “Mọi chuyện đã sẵn sàng chỉ thiếu gió đông” cơ mà.
Mẹ nó đây mà là mọi chuyện đã sẵn sàng à?
Đây gọi là làm mất hết mặt ông đây!
Thiếu Mã Gia cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Diệp Huyền Tần: “Họ Diệp kia, có phải anh nghĩ như vậy sẽ có thể không cần lo lắng rồi hay không?”
“Sai, hoàn toàn sai.”
“Mẹ nó anh cứ chờ lấy, chờ đến ngày thành lập của tập đoàn nhà họ Mã tôi, đó chính là thời điểm tập đoàn Diệp Linh diệt vong!”
Anh ta lên xe, lái xe rời đi.
Diệp Huyền Tân cũng không ngăn cản.
Vẻ mặt của Diệp Huyền Tần lại biến thành dữ tợn kinh khủng một lần nữa.
Anh nhìn về phía đám mặc đồ tây đen kia, nổi giận nói: “Mấy anh dẫn theo nhiều người tự tiện xông vào bộ phận dự án của tôi, tùy ý đánh đấm như vậy, đã không phải là gây sự bình thường nữa rồi.”
“Đây là bạo loạn tập thể!”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Cái gì!
Bạo loạn tập thể là tội gây nguy hiểm cho quốc gia! Nếu như thật sự bị định tội như thế, ít nhất bọn họ cũng phải ngồi tù mười năm tám năm!
Diệp Huyền Tân có thể làm đối thủ của Thiếu Mã Gia, chắc chan là có năng lực phi phàm, có khả năng rất lớn chụp tội danh này lên đầu bọn họ!
Trên mặt đám người này lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Diệp Huyền Tân chuyển đề tài, nói: “Bây giờ tôi sẽ cho mấy người hai sự lựa chọn.”
“Thứ nhất là đi tù, ngồi khoảng mười năm tám năm, sau khi ra ngoài còn là một… tội phạm đang bị cải tạo, sẽ bị giám sát cả đời!”
“Thứ hai là làm công nhấn miễn phí, đêm nay làm xong dự án này cho tôi!”
“Cho mấy người mười giây để cân nhắc”
Không cần đến mười giây, anh vừa dứt lời, đám người kia liền thi nhau tỏ thái độ: “Chúng tôi đồng ý làm việc!”
“Chúng tôi cam đoan đêm nay sẽ hoàn thành xong dự án.”
Là mệt nhọc một ngày hay là bị hủy cả đời, đương nhiên bọn họ sẽ lựa chọn cái trước.
Diệp Huyền Tân: “Cút đi làm việc đi.”
Một đám người loạng choạng đứng lên, chạy tới công trường.
Từ Nam Huyên lo lắng bất an đi đến bên cạnh Diệp Huyền
Tân, hỏi: “Diệp Huyền Tân, anh… anh nói thật với tôi.”
“Rốt cuộc anh có phải anh hùng cái thể của tôi không!”
Lúc này trái tim của Diệp Huyền Tân nhảy lên “thình thịch”.
Mẹ nó, nếu sớm biết vậy anh đã không thể hiện bản lĩnh ở trước mặt cô rồi, lần này thì hay, đã bị nghi ngờ.
Anh đang muốn phủ nhận, lại không nghĩ rằng bỗng nhiên lại có một nhóm người lớn tràn vào từ cửa chính bộ phận dự án. Gần hơn hai trăm côn đồ.
Dẫn đầu chính là Sở Trương.
Sau khi lấy được địa bàn dưới lòng đất thành phố Giang, Sở Trương vẫn luôn tọa trấn ở đây.
Anh ta vừa nhận được tình báo liên lạc, nói Diệp Huyền Tân bị một đám người lai lịch không rõ cho bao vây, Sở Trương bèn ngựa không ngừng vó chạy đến.
Nhưng mà nhìn xung quanh vô cùng bừa bộn, Sở Trương liền biết, mình đã tới chậm.
Anh ta vô cùng áy náy, quỳ một gối xuống: “Anh Diệp, rất xin lỗi, chúng tôi tới chậm”
Hơn hai trăm côn đồ phía sau anh ta cũng lập tức quỳ một gối xuống với Diệp Huyền Tân!
Trái tim của Từ Nam Huyên càng đập mạnh hơn.
Diệp Huyền Tần được ngàn vạn tướng sĩ cúi chào. Cảnh tượng này quả thực là “anh hùng cái thế” xuất hiện!
Cô cơ bản đã có thể xác định, Diệp Huyền Tân chính là anh hùng cái thể
Cô không ngăn nổi nước mắt chảy xuống ào ào! Vì sao chứ, vì sao ông trời lại sắp xếp cho mình một đoạn nghiệt duyên này!