Lý Nguyên Đạo gật đầu như gà mổ thóc.
Diệp Huyền Tần đưa Liễu Thành Gia rời khỏi. Lý Nguyên Đạo khó khăn di chuyển bước chân, đi ra khỏi phòng.
Căn phòng này, ông ta không bao giờ muốn ở lại, quá đáng sợ.
Thủ đô, nhà họ Diệp!
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Quản gia Diệp vừa mới ngầm báo tin cho Diệp Huyền Tần, đã bị trói lại, quỳ ngay giữa phòng khách.
Dấu tay trên mặt ông ấy rất rõ ràng, khóe miệng rỉ máu, hơi thở thì thoi thóp.
Người nhà họ Diệp và gia chủ nhà họ Diệp là Liễu Yên Nhi, vây quanh quản gia Diệp.
Bà cụ Diệp nhìn vị trí đặc quyền đã từng thuộc về mình, bây giờ lại phải ngồi chung với người khác họ thì tâm trạng không phải phức tạp bình thường.
Bà ta đem sự tức giận này trút lên người quản gia Diệp.
Bà cụ Diệp không ngừng mắng chửi: “Cái lão già như ông, lại dám ngầm báo tin cho thằng nghịch tử nhà họ Diệp kia, đúng là đại nghịch bất đạo”
“Bởi vì ông, mà thằng nghịch tử kia lại thoát được, nhà họ Diệp ta sẽ không tha cho ông.”
Mặc dù quản gia Diệp đã cực kỳ suy yếu, nhưng ông vẫn dùng lý lẽ để tranh luận.
“Bà cụ Diệp, cậu chủ cũng mang họ Diệp, trong người cũng đang chảy dòng máu của nhà họ Diệp.”
“Cậu ấy không phải là kẻ thù của nhà họ Diệp ta!”
“Lúc trước bà phân biệt đối xử với cậu ấy cũng thôi đi, sao còn muốn hại chết cậu ấy?”
Bà cụ Diệp tức giận mắng: “Cút! Cái thằng nghịch tử đó, không được mang họ Diệp.”
“Nó chính là sự sỉ nhục của nhà họ Diệp ta.”
“Nó chỉ có chết, mới rửa sạch được sự sỉ nhục đó!”
Quản gia Diệp cười khổ: “Sinh ra từ một gốc, sao nỡ đốt thiêu nhau.”
“Nực cười, vô cùng nực cười!”
Sắc mặt bà cụ Diệp đen kịt: “Ông dám chế giễu tôi!”
“Người đâu, vả miệng cho tôi!”
“Khoan đã!” Liễu Yên Nhi vẫn luôn im lặng bỗng nhiên quát to một tiếng.
“Bà nội, phiền bà hành xử đúng với vị trí của mình.”
“Bây giờ con mới là gia chủ nhà họ Diệp, lời con nói mới được tính.” Bà cụ Diệp mặt đỏ tía tai, vội xin lỗi:
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
“Thật có lỗi, là do bà không kiềm chế được cảm xúc.”
“Mời gia chủ đích thân quyết định.” Quỷ mới biết bà cụ Diệp nói ra những lời này, trong lòng đã rỉ máu thế nào.
Liễu Yên Nhi: “Nghe nói nhà họ Diệp có nuôi mấy con chó Ngao Tây Tạng vô cùng hung dữ.”
“Ném quản gia Diệp cho đám chó Ngao ăn đi.”
Phù!
Tiếng hít lạnh không dứt bên tại. Tâm địa người phụ nữ này không phải ác độc bình thường.
Người ta chỉ âm thầm báo tin, cô ta đã muốn lấy mạng người ta.
Tàn ác vô nhân đạo!
Quản gia Diệp cả một đời cống hiến cho nhà họ Diệp, mọi người trong tiềm thức đã xem ông ấy là một thành viên của nhà họ Diệp.
Bây giờ lại phải ném ông ấy cho đảm chó Ngao ăn, mọi người đều không nỡ xuống tay, đồng loạt nhìn về phía bà cụ Diệp, trưng cầu ý kiến của bà ta.
Liễu Yên Nhi phẫn nộ: “Thế nào, ngay cả lời nói của tôi cũng không có tác dụng sao?”
Bà cụ Diệp thở dài: “Còn ngây ra đó làm gì? Không nghe thấy mệnh lệnh của gia chủ sao!”
Hai người nhà họ Diệp, đi về phía quản gia Diệp với vẻ mặt bất lực.
Haha!
Quản gia Diệp bỗng điên cuồng cười lên: “Nhà họ Diệp quyền thế hàng đầu, sừng sững hơn trăm năm, nội tình thâm hậu, đã từng bồi dưỡng ra Ngọa Long Thần Sồ.”
“Nhưng bây giờ, lại đi nhận một người khác họ làm gia chủ, làm việc theo mệnh lệnh của một người khác họ!”
“Các người có lỗi với liệt tổ liệt tông nhà họ Diệp!”
“Các người mới là người không xứng với nhà họ Diệp!”
Lời nói của quản gia Diệp, đâm trúng chỗ đau trong lòng người nhà họ Diệp.
Để vớt vát một chút mặt mũi, mọi người bắt đầu trừng phạt quản gia Diệp.
“Câm miệng cho tôi, một tên người hầu như ông có tư cách gì khoa tay múa chân với nhà họ Diệp.”
“Cô Nhi là con dâu nhà họ Diệp, là một phần của nhà họ Diệp, không phải là người khác họ như ông nói!”
“Hơn nữa, nhà họ Liễu nhà lớn nghiệp lớn, trong nhà còn có tướng quân trấn giữ, có quan hệ với Thiên La điện, bọn họ chịu khống chế nhà họ Diệp, đó là vinh dự của nhà họ Diệp!”
Quản gia Diệp không để ý tới những lời nhục mạ của mọi người, tiếp tục cười khổ: “Aiz, nhà họ Diệp rõ ràng cũng có Chân Long, có thể cứu vớt nhà họ
Diệp trong lúc nước sôi lửa bỏng”
“Nhưng nhà họ Diệp chẳng những không thừa nhận người đó, thậm chí còn muốn đuổi tận giết tuyệt người đó.”
“Aiz, đúng là nghiệp chướng của nhà họ Diệp.”