Trình Hạ Vũ lôi điện thoại ra gọi điện cho Diệp Huyền Tân.
Tiềm thức của cô ấy nói cho cô ấy biết người hiện giờ có thể cứu được anh trai cũng chỉ có Diệp Huyền Tần.
Đầu bên kia rất nhanh đã nhấc máy.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Trình Hạ Vũ khóc lóc kêu: “Anh rể, anh mau đến cứu em cùng anh trai em với. “Hu hu, anh em sắp chết mất.
Cái gì!
Diệp Huyền Tân ở bên đầu dây bên kia nhất thời liền nổi cơn tam bành: “Giữa ban ngày ban mặt mà dám mưu sát chiến sĩ Đại Hạ chúng ta.”
“Đây chính là khiêu khích uy nghiêm của quân đội ta, giày xéo tôn nghiêm của nước nhà “Cá Nhỏ, em nhất định phải trốn cho kỹ, anh lập tức qua đó ngay. “Dạ” Trình Hạ Vũ khóc lóc nói: “Anh rể, anh nhất định phải nhanh.……..
Trình Bắc Phong nghe thấy Trình Hạ Vũ gọi điện cho thân soái liền bỗng nhiên ngộ ra.
Anh ấy đã hiểu được rồi.
Hiểu rõ được tại sao kẻ địch rõ ràng có cơ hội giết chết bản thân mình nhưng lại giữ lại cái mạng này của mình.
Kẻ địch coi anh ấy như mồi nhử dụ thân soái xuất hiện.
Đây chính là âm mưu nhằm vào thần soái.
Vì thế Trình Bắc Phong liền hét lên: “Cá Nhỏ, lập tức báo cho thần soái biết để thần soái không cần đến đây, mặc kệ anh đi.”
Thần soái đã bị phế hoàn toàn, nên cho dù có đến đây cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì mà thậm chí còn có thể mất mạng.
Trình Hạ Vũ khóc, nói: “Nhưng, anh…”
Trình Bắc Phong: “Không cần quan tâm đến sống chết của anh.”
“Nếu bởi vì anh mà làm hại đến tính mạng của thần soái thì anh đây cũng thẹn với muôn dân trăm họ!”
“Hơn nữa, thần soái vốn cũng đã bị thương nên cho dù đến đây cũng sẽ chẳng giải quyết được vấn đề gì… Trình Hạ Vũ vừa khóc vừa gọi điện cho Diệp Huyền Tân. “Hu hu, anh rể, anh vẫn đừng đến thì hơn.”
“Đây là âm mưu nhằm vào anh. Nếu anh đến thì có thể sẽ mất mạng mất.”
Diệp Huyền Tân an ủi, nói: “Cá Nhỏ đừng khóc.”
“Nói cho anh rể biết, em có tin tưởng anh rể hay không!”
Trình Hạ Vũ: “Em tin anh, nhưng……
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Diệp Huyền Tân: “Em tin anh vậy là đủ rồi.”
“Bảo vệ chính mình thật tốt, đợi anh.”
Diệp Huyền Tần cùng ông Sở ngồi nghiêm chỉnh trên phi cơ bay đến thủ đô.
Diệp Huyền Tân dò hỏi: “Mục đích kẻ địch tập kích Cá Nhỏ rõ ràng chính là muốn dẫn dụ tôi ra ngoài.”
“Ông nói xem là ai ra tay đây.”
Ông Sở cười khổ: “Thần soái, kẻ địch rải rác khắp các nơi trên thế giới của cậu cũng phải lên tới hàng trăm nghìn người.”
“Hiện giờ tất cả mọi người đều biết thần soái đã hoàn toàn bị phế, trở thành người bình thường. Đây cũng chính là cơ hội báo thù ngàn năm có một. “Người muốn xuống tay với cậu lúc này nhiều lắm, tôi đây nào biết là ai muốn ra tay với cậu chứ.”
Diệp Huyền Tân gật đầu tỏ vẻ tán đồng. “Ông Sở này, kỹ thuật bắn súng của ông thế nào?”
Ông Sở: “Đừng nói cậu còn chưa nghe danh Sở Nhất Thương của tôi đấy nhé.”
“Cùng một mục tiêu, thì chỉ cần bắn ra sẽ không trượt phát nào.”
Diệp Huyền Tân: “Tốt lắm. “Đến lúc đó tôi sẽ làm mồi nhử để dẫn dụ tay súng bắn tỉa kia ra “Còn ông sẽ phụ trách ngắm bắn tay súng bắn tỉa đó. Ông Sở xắn tay áo lên nóng lòng muốn thử xem sao. “Đã nhiều năm không sở đến súng, hôm nay rốt cuộc cũng có thể đã nghiện rồi.”
Ngã tư đường.
Máu chảy ra từ hai chân Trình Bắc Phong đã tụ lại thành một dòng sông nhỏ.
Sắc mặt anh trắng bệch, hơi thở vô cùng yếu ớt. Phỏng chừng cũng không chống đỡ nổi hai mươi phút nữa.
Cho dù cách anh ấy ba mét có một tòa nhà có thể che chắn được nhưng anh ấy đã không tài nào xê dịch qua đó.
Bởi vì chỉ cần anh ấy vừa động thì sẽ có người bắn đạn chặn đường đi của anh ấy.
Cũng có người có lòng tốt muốn cứu mạng anh ấy.
Nhưng chỉ cần có người lại gần ngã tư đường liền sẽ bị bắn chết không thương tiếc. Thậm chí đã có hai là cảnh sát tiến lên giúp đỡ bị bắn chết.
Trình Bắc Phong biết dù thế nào đi chăng nữa thì nay bản thân anh ấy cũng không sống nổi. hôm Anh ấy yếu ớt nói: “Cá Nhỏ, mau… Mau men theo đường cống nước rời khỏi nơi này. “Anh… Anh không thể có chuyện gì đâu. Nhà họ Trình chúng ta. Không thể không có người nối dõi được.
Trình Hạ Vũ khóc không ra tiếng: “Anh, anh yên tâm, anh sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Anh rể nhất định sẽ đến cứu chúng ta.”
Lúc cô ấy còn đang nói, đám người tránh trong tòa nhà bỗng nhiên ồn ào náo động.”
Hóa ra là có một người bước vào bên trong ngã tư đường.
Đối phương mặc quần áo màu đen, đeo khăn che mặt màu đen nên nhìn không rõ mặt mũi, trông vô cùng thần bí.
Tiếng bước chân của người này vang lên hữu lực, mà mục tiêu của người này chính là Trình Bắc Phong.