Bọn họ thi nhau thảo luận xem kết cục của Diệp Huyền Tần sẽ ra sao.
Gây chuyện ở khách sạn đã đành, còn ra tay đánh người, cho dù anh có mười cái mạng cũng không đủ đền tội.
Cả nhà Từ Lam Khiết đều ngây người ra, vẻ mặt tối sầm xuống, khóc không ra nước mắt.
Diệp Huyền Tần đã bị đưa tới tầng hai, bây giờ vẫn còn chưa ra ngoài… e là lành ít dữ nhiều rồi.
Bọn họ rất muốn xông vào, nhưng lần nào cũng bị Từ Nam Huyên ngăn lại.
Từ Nam Huyên gọi mấy cuộc điện thoại, muốn nhờ vả người khác cứu Diệp Huyền Tần.
Có điều, hình như không hiệu quả.
Vẻ mặt Từ Hiên Thắng và Từ Hiên Lâm đầy mỉa mai.
Diệp Huyền Tần chết chắc rồi.
Nếu như vậy thì sẽ không còn ai bảo vệ Từ Lam Khiết nữa. Cả nhà cô sẽ như cá nằm trên thớt, mặc cho người ta xâu xé.
Lúc này, tên đeo mắt kính đi ra khỏi khách sạn.
Ánh mắt của mọi người đều hướng tới người anh ta.
Nếu như bọn họ đoán không sai thì chắc hẳn anh ta tới thông báo Diệp Huyền Tần đã chết.
Tên mắt kính nhìn xung quanh sau đó cất tiếng hỏi: “Xin hỏi ai là vợ và bố mẹ vợ của anh Diệp?”
Anh Diệp?
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Những gia tộc lớn ở Thành phố Giang không có ai họ Diệp cả.
Không phải là mới có người nhà họ Diệp chuyển tới chứ.
Tên đeo mắt kính vội vàng giải thích nói: “Chính là anh Diệp Huyền Tần.”
Mọi người nhất loạt xôn xao.
Sau đó đồng thanh ồ lên một tiếng.
Anh ta vừa mới gọi tên lỗ mãng tự ý xông vào khách sạn là “Anh”
Chuyện này là sao chứ?
Từ Đức Lương vội vàng chỉ tay về phía Từ Lam Khiết: “Cô ta chính là vợ của Diệp Huyền Tần.”
Anh ta đương nhiên đang cho rằng Diệp Huyền Tần gây chuyện làm ảnh hưởng tới người nhà nên tên đeo mắt kính này mới tới tìm người nhà để giải quyết.
Tên mắt kính gọi Diệp Huyền Tần là “Anh Diệp” có lẽ là lo người nhà Diệp Huyền Tần không dám ra mặt cho nên mới gọi tắt như vậy để khiến cho người nhà anh lộ diện.
Từ Lam Khiết đứng ra nói: “Tôi là vợ của Diệp Huyền Tần.”
“Bây giờ Diệp Huyền Tần thế nào rồi? Mong anh đưa tôi đi gặp anh ấy.”
“Cho dù phải chết tôi cũng muốn chết cùng anh ấy. Nhưng chuyện này không liên quan tới bố mẹ tôi.”
Tên đeo mắt kính không hiểu chuyện gì: “Cái gì mà sống hay chết chứ? Chị dâu, ý chị là gì?”
Chị dâu?
Mọi người đồng loạt run lên.
Sao tên đeo mắt kính lại gọi Từ Lam Khiết là “chị dâu?”
Từ Lam Khiết cũng hơi bất ngờ, không hiểu lý do vì sao.
Bỗng nhiên tên đeo mắt kính khom lưng cúi người trước mặt cô: “Chị dâu, bác trai, bác gái, mời đi cùng tôi vào trong, à còn nữa, người tên là Từ Nam Huyên cũng có thể tiến vào.”
“Anh Diệp Huyền Tần đang chờ mọi người bên trong phòng cao cấp.”
Chuyện này là sao chứ?
Mọi người đều trợn trừng mắt, không thể tưởng tượng nổi chuyện gì đang diễn ra.
Diệp Huyền Tần lỗ mãng xông vào khách sạn, còn ra tay đánh người.
Vậy mà bọn họ không những không truy cứu mà còn đối xử với anh khách khí như vậy, hơn nữa còn mời người nhà anh vào phòng cao cấp dự tiệc…
Bây giờ xã hội đen thịnh hành kiểu “dùng đức để thu phục người” sao?
Tên đeo mắt kính lại nói: “Bây giờ mọi người cũng có thể vào rồi.”
Mọi người ngạc nhiên nói: “Không phải lúc trước nói đại ca của các anh chưa vào thì chúng tôi không được vào sao?”
Tên đeo mắt kính nói: “Vừa rồi đại ca chúng tôi đã đi vào rồi, các người không nhìn thấy sao?”
Đi vào rồi?
Khi nào cơ?
Khách sạn này chỉ có một cửa để vào, nếu như có người vào thì chắc chắn bọn họ sẽ thấy được.
Thế nhưng ngoại trừ Diệp Huyền Tần thì không còn ai khác tiến vào nữa…
Trừ khi… Một ý nghĩ đáng sợ dần dâng lên trong lòng mọi người.
Diệp Huyền Tần chính là đại ca của bọn họ!
Chính anh là người đã thu phục thế giới ngầm ở Thành phố Giang!
Tuy bọn họ vẫn không thể nào tin nổi nhưng lúc này chỉ có khả năng là như vậy thôi.
Nghĩ lại vừa rồi bọn họ mỉa mai đại ca thế giới ngầm ở Thành phố Giang như vậy, ai cũng không khỏi cảm thấy run sợ trong lòng.
Từ Hiên Thắng vẫn nhất định không chịu tin: “Hiểu lầm, chắc chắn là có hiểu lầm.”