Năm đó ở trên đỉnh núi tuyết, Diệp Huyền Tần bị gấu đen công kích.
Vào thời khắc mẩu cốt, sư phụ Bách Phát Ông đã thi triển ra chiêu “Thất Tinh Hổ Quyền” này, một quyền đánh bại gấu đen.
Lúc ấy, Diệp Huyền Tần vẫn chỉ là tân thủ của võ giới, cũng không biết đến sự tồn tại của cấp Vương, chỉ biết là sư phụ rất lợi hại.
Bây giờ xem ra.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Hóa ra vào lúc đó, sư phụ đã là “cường giả cấp Vương” rồi.
Chỉ là tại sao Rồng Đất Đen lại có thể thi triển ra “chiến kỹ Phong Vương” của sư phụ?
Hay là Rồng Đất Đen cũng là đệ tử của sư phụ.
Sư phụ Bách Phát Ông sống ở núi tuyết Bắc Cương, Rồng Đất Đen cũng đi lính ở Bắc Cương.
Có thể thấy được, Thanh Thiên chính là đệ tử của Bạch Phát Ông, Mà Rồng Đất Đen lại là phụ tá đắc lực của Thanh Thiên.
Đủ dấu hiệu cho thấy, Rồng Đất Đen, thậm chí là Tứ sát thân đều là đệ tử của sư phụ Bạch Phát Ông.
Hóa ra, mình và bọn họ là đồng môn.
Đã là đồng môn, vậy vì sao năm đó họ lại muốn hành thích mình?
Đúng rồi, liệu có phải sư phụ Bạch Phát Ông đã chết dưới tay bọn họ?
Diệp Huyền Tần vô cùng lo lắng. Nhưng mà rất nhanh, sự lo lắng của anh bị quét sạch.
Năm đó, sư phụ đã là cường giả cấp Vương. Dù Thanh Thiên và Tứ sát thần liên thủ cũng không thể uy hiếp được sư phụ.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại. Bộ chiến kỹ Phong Vương “Thất Tinh Hổ Quyền” này rất thích hợp với mình.
Dù Diệp Huyền Tần có tự sáng tạo ra chiến kỹ Phong Vương thì cũng không thể thành thục được.
Mà “Thất Tinh Hổ Quyền” lại là do tổ tiên truyền lại nên tương đối thành thục.
Dù là lực công kích hay bộc phát thì cũng mạnh hơn chiến kỹ Phong Vương mà mình tạo ra gấp nhiều lần.
Rồng Đất Đen chỉ là một cường giả chiến thần mà có thể bộc phát ra uy lực như thế.
Diệp Huyền Tần lặng lẽ nhớ kĩ chiến kỹ Thất Tinh Hổ Quyền vào trong lòng.
Rầm rầm rầm!
Mặt đất đột nhiên chấn động, Giống như bộc phát ra những cơn địa chấn nhỏ.
Mọi người theo bản năng nhìn xuống dưới núi.
Tiếp theo, khuôn mặt biến sắc.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Một đội ngũ quân nhân võ trang đầy đủ.
Đang xông về phía này. Đối phương sở hữu nhân số lên đến hàng vạn người.
Trận động đất nhỏ vừa nãy chính là từ bước chân của họ mà ra.
Các chiến sĩ xông lên, bao vây hiện trưởng.
Nhìn đống hỗn loạn trên mất đất mà các chiến sĩ không ngừng lo lắng và áy náy.
Bọn họ không hẹn mà đồng loạt hành lễ với Diệp Huyền Tần: “Thuộc hạ chậm trễ, xin Thần Soái trách tôi.”
Hai chữ “Thần Soái”. Cứ như bom hẹn giờ nổ tung bên tại mọi người.
Trước mặt là một người trẻ tuổi vẻ ngoài tầm thường.
Lại chính là Thần Soái trong truyền thuyết.
Ôi trời ơi.
Hóa ra Thần Soái không phải người.
Mà là một vị thần có sức chiến đấu tuyệt đỉnh.
Các hương dân cũng khó lòng mà kìm được, đều quỳ xuống dập đầu với Diệp Huyền Tần.
Ngay cả nhà Rằng hộ và đám liên đoàn binh cũng ngây ngẩn cả người, hận không thể đập đầu vào tảng đá mà chết.
Vừa rồi bọn họ còn làm khó Thần Soái.
Vậy thì có khác nào đi tìm cái chết không?
Mẹ của liệt sĩ Vương Vĩ lệ tuôn đầy mặt.
Bà run rẩy nói: “Thần Soái tự mình tiễn đưa con tôi, là vinh hạnh của nhà họ Vương.”
“Con tôi không phải đào binh mà là liệt sĩt”
Cả nhà Răng hô vô cùng áy náy, cúi đầu trầm mặc.
Bà lão run rẩy muốn quỳ xuống.
Diệp Huyền Tần vội chạy lên, ngăn bà lão lại: “Bà à, không cần đa lễ.
“Con trai của bà có công bảo vệ tổ quốc, là cột sống của đất nước, xứng đáng được đãi ngộ này.”
Anh nháy mắt với Độc Lang.
Độc Lang hiểu ý, vội vàng đào tro cốt của cả nhà bà lão ra.
Diệp Huyền Tần đặt một lá cờ nước Nam lên trên tro cát.
Bà lão vui đến mức phát khóc: “Trời xanh có mắt, Đại Hạ vạn tuế.”
“Con tôi, nhà họ Vương tôi, cuối cùng cũng có thể ngẩng đầu làm người.”