“Rõ ạ!”
Tham Lang gật đầu.
Bây giờ Thần Soái đã là cường giả bậc vương cảnh.
Hoàn toàn không để mắt đám giặc kia.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Từ khoảnh khắc đoàn quân này bước chân vào Đại Hạ một bước liền có đến mà không có về.
Ở một con sông cách xa khu vực giao chiến, một chiếc cano đang phóng nhanh trên mặt sông, trên cano có sáu người.
Bọn họ đều là đàn ông, đã trang bị đồ lặn, trên mặt đeo mặt nạ.
Sáu người này chính là Hòa Thanh Thiên và năm người ông ta mời tới giúp đỡ.
Cano cách khu giao chiến khoảng một km thì dừng lại. Hòa Thanh Thiên nói: “Bên dưới lòng sông có một động ngầm tự nhiên, có thể thông thẳng tới lòng lăng mộ của tiên để. Chúng ta lần theo động ngầm đi vào lăng mộ để vương. Nếu bên trong có người canh giữ, mọi người phụ trách ngăn cản đối phương, tôi đi lấy quặng linh thạch. Nếu không có ai trông coi thì cùng vào quặng lấy linh thạch, có ý kiến gì không?”
Năm người vội lắc đầu.
“Được rồi.” Hòa Thanh Thiên gật đầu: “Xuất phát thôi.”
Năm người lập tức nhảy vào trong nước, tìm tới hang động bởi về phía lăng mộ đế vương.
Tất nhiên, trước khi đi không quên phá hủy cano, miễn cho có người phát hiện khác thường.
Hang động từ rộng rãi dần thu hep lại, bọn họ bơi khoảng nửa tiếng mới tới cuối hang động.
Mà cuối hang động chính là lối vào lăng mộ để vương.
Bọn họ đứng trong lòng hang cũng có thể nghe được tiếng bom đạn liên tục vang lên phía trên.
Bây giờ toàn bộ lực lượng có lẽ đều đang phòng bị đám ngoại xâm kia.
Rất có thể không còn ai ở lại canh nơi này.
Hòa Thanh Thiên dẫn người đi vào, suốt dọc đường phức tạp bọn họ không hề gặp phải ngăn cản.
Hòa Thanh Thiên vô cùng vui sướng.
Con đường thành vương cảnh gần trong gang tấc.
Bọn họ nhanh chóng bước tới cuối lòng hang, thấy một cửa đá có mật mã.
Trước cửa đá cũng không có người canh giữ.
Hòa Thanh Thiên xác nhận đi xác nhận lại, thấy thật sự không có gì bất thường mới tới trước cửa đá, ấn một chuỗi mật mã phức tạp.
Ken két! Tiếng ma sát nặng nề vang lên, cửa đá chậm chạp trượt sang hai bên.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Cửa mở rồi.
Một đoàn linh khí thật nồng đậm ập tới trước mặt sáu người. Hòa Thanh Thiên hưng phấn muốn rơi lệ. Cánh cửa đá này chính là cánh cửa dẫn anh ta tiến thẳng tới vương cảnh!
“Mau, vào đi!” Hòa Thanh Thiên dẫn người muốn xông vào. “Chờ các người thật là lâu.” Một tiếng thở dài chợt vang lên trong sơn động nhỏ hẹp.
Ầm!
Đầu óc đám người Hòa Thanh Thiên như muốn nổ tung tại chỗ.
Có người ở đây?
Nhưng sáu người bọn họ không ai phát hiện ra đối phương.
Đùa gì chứ? Ngay cả sáu người bậc chiến thần đều không phát hiện ra sự tồn tại của đối phương chứng minh thực lực của đối phương cao hơn rất nhiều. ít nhất trên cảnh giới chiến thần là cái chắc. Chẳng lẽ là vương cảnh?
Nhưng sao hôm nay có thể có vương cảnh xuất hiện ở đây!
Một bóng đen chậm rãi bước ra khỏi bóng tối.
Đối phương toàn thân mặc đồ đen, còn đeo khăn đen che mặt.
Bước chân rất nhẹ, không gây ra chút tiếng động nào.
Khủng bố nhất chính là trên người ông ta không có nửa phần hơi thở, tựa như người chết!
Đúng thế, chỉ có người chết mới có thể khiến bọn họ không phát hiện ra.
Nhưng đối phương có thể đi lại, có thể nói chuyện, sao có thể là người chết.
Hơn nữa ông ta vừa nói gì?
Chờ các người thật lâu?
Đây là một cái bẫy sao? Cố ý dẫn dụ bọn họ tới?
Tâm trạng Hòa Thanh Thiên rối tung rối mù.
Lúc này ông ta đã quyết tâm muốn bỏ trốn.
Vứt bỏ quặng linh thạch cũng phải chạy bằng được, giữ được mạng lại tính.
“Mày là ai?” Hòa Thanh Thiên trầm giọng hỏi.
“Người tới lấy mạng của các người!” Diệp Huyền Tần lạnh lùng nói: “Giơ tay đầu hàng đi, bằng không toàn diệt!”
Hòa Thanh Thiên tất nhiên không ngoan ngoãn đưa tay chịu trói, ông ta ra lệnh: “Lên cho tôi!”
Một hàng sáu người vọt thẳng về phía Diệp Huyền Tần.
Mà bọn họ mới đi được một nửa, Hòa Thanh Thiên chợt ngoặt một cái đổi hướng, muốn bỏ chạy.
Tuy ông ta không biết đối thủ là thực lực gì nhưng có thể cảm nhận được uy hiếp khôn kể từ người đối phương.
Ông ta không thể đem tính mạng ra để thử.