“Tôi nên nói với cô thế nào đây, ông chủ của cô là thần tượng của tôi, vừa khéo người đó cũng có chút cảm tình đối với tôi, trước đó đã âm thầm giúp đỡ tôi nhiều lần.”
“Hiện giờ giữa chúng tôi chỉ thiếu một lần gặp gỡ xác nhận mối quan hệ mà thôi, nhưng chẳng biết vì sao, tôi luôn có cảm giác anh ấy đang trốn tránh…”
Nhã Mẫn thầm cười khổ trong lòng.
Thằng nhóc Tam Tần thối kia, thế này mà nói giữa hai người không có gì, chỉ là hiểu lầm thôi.
Chỉ có ma mới tin.
Quả nhiên, không thể tin được lũ đàn ông.
Từ Nam Huyên chợt hỏi: “Nếu cô Nhã Mẫn cũng không gặp được ông chủ, vậy hai người trao đổi thông tin với nhau như thế nào vậy?”
Nhã Mẫn buột miệng đáp: “Đương nhiên là thông qua Zalo rồi.”
Đôi mắt Từ Nam Huyên chợt sáng lên: “Vậy cô có thể cho tôi số điện thoại Zalo của anh ấy không?”
“Anh ấy không muốn trực tiếp gặp tôi, vậy chúng tôi có thể trò chuyện thông qua tin nhắn, để bồi dưỡng tình cảm trước, rút ngắn khoảng cách giữa hai bên.”
“Việc này…” Nhã Mẫn cảm thấy có chút khó xử.
Bản thân mình đã thừa nhận là mình có số Zalo của ông chủ rồi, nếu không cho Từ Nam Huyên biết thì sẽ rất bất lịch sự.
Cuối cùng, cô cắn răng ra quyết định: “Được rồi, hai ta kết bạn trước đi.”
Dù sao thì Zalo của Diệp Huyền Tần cũng chẳng có gì, không có thông tin nào làm lộ thân phận được, cho Từ Nam Huyên cũng không có chuyện gì đâu.
Sau khi hai người kết bạn, Nhã Mẫn liền gửi số điện thoại của Diệp Huyền Tần cho Từ Nam Huyên.
Có được số điện thoại của thần tượng trong lòng, Từ Nam Huyên kích động phát khóc, nhanh tay gửi kết bạn trước, rồi ngồi ôm điện thoại chờ đợi thông báo chấp nhận của “anh hùng cái thế”.
“Lại gần hơn được một bước với anh hùng rồi.”
“Cố lên nào cố lên, người có tình rồi cũng về chung một nhà!”
Gần như là mỗi mười giây một lần, cô ta lại mở điện thoại ra nhìn, sợ bỏ lỡ thông báo chấp nhận lời mời kết bạn của thần tượng.
Bên này, trong lúc Diệp Huyền Tần đang lái xe đi đến nghĩa tranh nhà họ Từ, chợt thấy điện thoại nhảy lên một thông báo.
Anh cầm điện thoại nhìn thoáng qua, thấy là một lời mời kết bạn mới từ Zalo, anh quen tay nhấn đồng ý.
Nhưng sau khi đồng ý rồi, anh mới để ý là ảnh đại diện của người đó khá quen thuộc.
Anh lập tức nhấn vào bức ảnh đó để nhìn xem, rồi anh chợt thấy kinh ngạc.
Là ảnh của Từ Nam Huyên.
Trong bức ảnh đó, Từ Nam Huyên đang ôm một chú gấu bông trong tay, nở một nụ cười rạng rỡ.
Đôi chân dài trắng nõn gợi cảm kia, thật khiến người ta say đắm.
Sao đột nhiên Từ Nam Huyên lại gửi lời mời kết bạn cho mình? Ai đã cho cô ta số điện thoại của mình đây.
Đúng lúc này, Từ Nam Huyên gửi qua một tin nhắn thoại, giọng nói vô cùng vui sướng: “Chào thần tượng, em là Từ Nam Huyên, người hâm mộ của anh.”
“Cảm ơn anh đã hai lần ra tay giúp đỡ, trong lòng em thấy vô cùng cảm kích, bao giờ anh có thời gian để em mời anh đi ăn cơm.”
Diệp Huyền Tần chợt hiểu ra.
Nhất định là do Từ Nam Huyên muốn xin số Zalo của thần tượng từ chỗ Nhã Mẫn, nên Nhã Mẫn bèn gửi số điện thoại của mình sang cho cô ta.
Diệp Huyền Tần vội vàng vào trang cá nhân của mình, xem xét từ trên xuống dưới một lượt, chắc chắn không có bất cứ thông tin gì có thể làm lộ thân phận rồi mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó ném điện thoại sang một bên.
Không thể nói chuyện riêng với Từ Nam Huyên được, như vậy là có lỗi với Từ Lam Khiết.
Chẳng bao lâu sau, anh đã đến nghĩa trang nhà họ Từ.
Từ Lam Khiết, Từ Huy Hoàng và Lý Khả Diệu đang đứng chờ ở ngoài cổng.
Những người còn lại của nhà họ Từ ở thành phố Giang cùng với Từ Hiên Thắng, Từ Huy Hùng và Từ Liên vẫn đang quỳ trước bia mộ.
Ngôi mộ của vị tổ tiên đầu tiên trong nghĩa trang này lại là người khác họ, khiến cho nơi này trở nên dở dở ương ương.
Từ Lam Khiết và Lý Khả Diệu đã lên xe rồi, nhưng Từ Huy Hoàng lại chần chừ chưa chịu ngồi lên xe.”