Mục lục
Thần soái hộ quốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông ta đánh giá trên dưới Từ Lam Khiết và Trình Hạ Vũ một chút, trên người cả hai quả nhiên bị thương!
Ông ta chạy chậm về phía Từ Lam Khiết và Trình Hạ Vũ.
Đương nhiên đám người kia cho rằng, Thẩm Hải muốn dạy dỗ hai người đó.
Mà Từ Lam Khiết và Trình Hạ Vũ cũng bị dọa run lẩy bẩy, không biết phải làm sao.
Bọn người Trịnh Mỹ Linh thì không nén nổi vui mừng.
Thấy Thẩm Hải như vậy nhưng lại xuất thân là lính đặc chủng xuất ngũ, thực lực mạnh mẽ.
Ông ta ra tay, hai người này không chết thì cũng tàn phế!
Nhưng tiếp theo lại xảy ra một màn khiến mọi người kinh ngạc.
Sau khi Thẩm Hải xông lên, không những không ra tay, thậm chí còn cúi lạy bọn họ một cái thật sâu.
“Thật xin lỗi, cô Khiết, cô Vũ, là tôi quản lý không nghiêm, khiến hai người bị thương rồi.”
“Yên tâm, nhất định hôm nay tôi sẽ cho mọi người một câu trả lời rõ ràng!”
Cái gì!
Tròng mắt của đám người trừng to thiếu chút nữa rớt ra.
Không những Thẩm Hải không dạy dỗ hai con nhỏ kia, thậm chí còn cúi người xin lỗi bọn họ!
Này này này, có lầm hay không vậy, vợ ông còn bị người ta hủy khuôn mặt đó!
Ảo giác, mẹ nó đây nhất định là ảo giác!
Trịnh Mỹ Linh tan nát cõi lòng quát: “Thẩm Hải, con mẹ nó ông điên rồi sao, lý nào ông lại xin lỗi bọn họ!”
“Giết chết bọn họ đi, hôm nay ông nhất định phải giết chết bọn họ…”
Bốp!
Một tiếng tát tay vang dội!
Bàn tay Thẩm Hải đánh vào mặt Trịnh Mỹ Linh.
Trên mặt Trịnh Mỹ Linh vốn đang bị mảnh sứ đâm vào, còn bị Thẩm Hải tát một cái, mảnh sứ trực tiếp đâm sâu vào da!
Á!
Trịnh Mỹ Linh che mặt thê thảm hét lên lần nữa: “Mẹ mày, Thẩm Hải, con mẹ ông khuỷu tay lại hướng ra ngoài.”
“Vì hai con điếm này mà lại đánh vợ mình!”
“Bà đây không để yên cho ông đâu. Tôi phải nói nhà mẹ tôi diệt nhà ông!”
“Con mẹ nó ông đừng có quên, ông có thể phát triển đến mức như hôm nay, là do một tay nhà mẹ của tôi nâng đỡ.”
Thẩm Hải cũng nổi trận lôi đình: “Mẹ mày, ông đây còn phải cung kính với anh Tần, mọi người lấy đâu ra can đảm mà mạo phạm anh Tần!”
Cái…Cái gì!
Đám người rối rít bị kinh hãi.
Thẩm Hải còn phải cung kính với Diệp Huyền Tần sao?
Diệp Huyền Tần không phải chỉ là một nhân viên của Từ Lam Khiết thôi sao?
Cho dù là Từ Lam Khiết thì ở trước mặt Thẩm Hải cũng phải thấp kém như vậy.
Một tên nhân viên nhỏ nhoi dưới trướng cô, dựa vào cái gì mà dám vượt lên trên Thẩm Hải!
Tên họ Diệp này, nhất định không có đơn giản như vậy!
Thẩm Hải đi đến trước mặt Diệp Huyền Tần, xoay người cúi đầu thật sâu: “Anh Tần, vô cùng xin lỗi, là tôi quản lý không nghiêm, khiến anh gặp phiền phức.”
“Những người này phải xử trí thế nào, toàn bộ đều nghe theo anh.”
Vẻ mặt Diệp Huyền Tần nhìn về phía Từ Lam Khiết: “Lam Khiết, Hạ Vũ, hai người là người bị hại, vậy thì để hai người quyết định vận mệnh của bọn họ đi.”
Lúc này, Từ Lam Khiết nhìn Diệp Huyền Tần đến ngẩn người.
Trước kia, Diệp Huyền Tần giành được dự án Tình Yêu Khuynh Thành từ chỗ Thẩm Hải, cô chỉ đơn giản cho là Diệp Huyền Tần và Thẩm Hải có chút quen biết.
Là loại quen biết giữa ông chủ và cấp dưới!
Thẩm Hải là ông chủ, Diệp Huyền Tần là cấp dưới!
Nhưng bây giờ xem ra, tình hình hoàn toàn ngược lại!
Thẩm Hải là cấp dưới, Diệp Huyền Tần, mới là ông chủ!
Năng lực thật sự của Diệp Huyền Tần cuối cùng cũng bộc lộ sao?
Đoán là đánh chết cô cũng sẽ không tin, năng lực mà Diệp Huyền Tần bộc lộ giờ phút này cũng chỉ là một phần rất nhỏ của anh!
Đợi đến khi Diệp Huyền Tần nói lần thứ hai, Từ Lam Khiết mới khôi phục lại tinh thần!
Cô hít sâu, ánh mắt đảo qua đám người.
Ngay từ đầu, cô đã rất rất căm hận bọn người này.
Nhưng nhìn bộ dạng hiện tại của bọn họ, bỗng nhiên cô có chút đồng tình với họ.
Chẳng qua bọn họ chỉ đâm vào tay cô một cái, nhưng bây giờ lại bị Diệp Huyền Tần đánh đến nhìn không ra hình người.
Đến cả bò cũng không bò nổi.
Nhất là Trịnh Mỹ Linh, hoàn toàn bị hủy dung!
Sự phẫn nộ trong lòng cô đã sớm tan hết.
Cô thận trọng nói: “Nếu không…Hay là bỏ đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK