Ánh mắt Diệp Huyền Tần lộ ra sát ý.
Tên khốn này, thực sự là âm hồn không tan mà.
Hừ, hắn ở dưới mí mắt mình nhảy cóc một đoạn thời gian, có nhiều lúc cũng loại trừ được anh rồi.
Phạm Vân Hà lại nói: “Anh Diệp, buổi họp lớp ngày mai anh có tham gia không?”
Diệp Huyền Tần: “Không tham gia.”
Vốn dĩ anh đi họp lớp, chính là vì muốn gặp Chuột Con.
Nhưng mà anh đã tìm được Chuột Con rồi, tất nhiên không cần phải đi nữa.
Phạm Vân Hà: “Anh Diệp, tôi cảm thấy ngày mai anh nên đi một chuyến.”
“Vợ của Chuột Con cũng sẽ đến.”
Bốn chữ “vợ của Chuột Con’ đã thu hút sự chú ý của Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần: “Sao có thể chứ? Tôi nghe Chuột Con nói, vợ của cậu ta đã chết rồi.”
Phạm Vân Hà: “Thực ra, vợ của Chuột Con là bạn học cũ của chúng ta, Chu Lam đó.”
“Hồi đó, Chuột Con cũng là một ông chủ giá trị tiền tỷ, Chu Lam vì tham tiền tài của anh ta, nên mới cưới anh ta.”
“Nhưng mà, sau đó không biết sao Chu Lam lại qua lại với Chu Việt, hai người còn bắt tay nhau lừa hết tài sản của Chuột Con, còn hại anh ta tàn phế một chân.”
“Ngoài trừ đứa con gái mới sinh của họ, cô ta không để lại gì cho Chuột Con cả.”
Chết tiệt!
Người anh em của anh, lại bị hủy hoại trong tay của một người phụ nữ!
Hơn nữa, còn là bạn học cũ ngày xưa.
Không giải được nỗi hận này, sợ rằng cả đời này Chuột Con cũng không ngóc đầu lên được.
Anh lập tức đáp lời: “Buổi họp lớp ngày mai, tôi sẽ tham dự.”
Phạm Vân Hà tươi cười: “Được.”
Vì chuyện của Chuột Con, Diệp Huyền Tần trằn trọc trở mình, cả đêm khó, dứt khoát bắt chuyện tám nhảm với Từ Lam Khiết.
“Lam Khiết à, em thích con gái hay con trai?”
Từ Lam Khiết nói: “Đương nhiên là con gái rồi.”
“Em phải mua cho con gái chiếc váy công chúa thật xinh đẹp, chải kiểu tóc thật xinh đẹp, trang điểm cho con bé thành một cô công chúa nhỏ.”
Diệp Huyền Tần cười nói: “Vậy được, hôm nào anh tặng em một cô công chúa.”
Mặt Từ Lam Khiết lập tức đỏ ửng: “Anh nói vớ vẩn gì vậy? Mau mau ngủ đi.”
Diệp Huyền Tần không biết nên khóc hay cười, Từ Lam Khiết đã hiểu nhầm ý của anh rồi.
Anh chỉ muốn Uyển Nhi nhận Từ Lam Khiết làm mẹ nuôi mà thôi.
Cùng lúc đó, trong ngôi nhà của Trần Uyên.
Mấy ngày này, Trần Uyên phiền muộn đến suy sụp.
Bệnh viện của bà ta đã bị đóng cửa hoàn toàn, còn phải bồi thường không ít tiền thuê mặt bằng và thuốc men.
Vì để hỗ trợ gia đình, Trần Hạ Lan chỉ có thể tìm một công việc thấm kém để hỗ trợ gia đình qua ngày.
Lại nhìn đến nhà Từ Lam Khiết, dưới sự giúp đỡ của Diệp Huyền Tần, cuộc sống càng lúc càng sung túc đầy đủ, hơn nhà bà ta cả chục lần.
Đặc biệt là hôm nay, nghe nói Diệp Huyền Tần còn giành được bệnh viện Nhân Ái.
Trong lòng Trần Uyên, có ghen ghét, có căm hận!
Nhưng nhiều hơn, chính là nuối tiếc.
Nếu như, lúc trước gả Trần Hạ Lan cho Diệp Huyền Tần, vậy bây giờ người hưởng thụ hết những thứ này, chính là bà ta!
Nhưng bây giờ có hối hận cũng vô dụng, Diệp Huyền Tần không thể cưới Trần Hạ Lan nữa.
Nếu thứ gì đã không có được, vậy chỉ có thể phá hủy!
Bây giờ, hy vọng duy nhất của bà ta, chính là đứa con trai sĩ quan Trần Tiến Hà.
Bà ta dè dặt hỏi: “Tiến Hà, không phải tham mưu Hồ muốn đối phó với Diệp Huyền Tần sao, sao đến bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì vậy.”
Trần Tiến Hà lạnh giọng nói: “Mẹ, mẹ chưa nghe qua câu nói này sao?”
“Muốn khiến hắn tuyệt vọng, thì phải để hắn phát điên.”
“Đêm nay cứ để hắn nhảy nhót, ngày mai con sẽ lấy mạng hắn!”
Trần Uyên mừng rỡ: “Tiến Hà, nói như vậy là con đã có kế hoạch đối phó với hắn rồi?”
Trần Tiến Hà gật đầu: “Đương nhiên, hôm nay tôi và tham mưu Hồ, cùng Chu Việt đã thảo luận một kế hoạch rất hoàn hảo.”
Trần Uyên mừng rỡ như điên: “Hừ, thằng nhóc Diệp Huyền Tần kia cho dù có năng lực thế nào, cũng chỉ là đồ phế vật mà thôi.”
“Trước mặt con trai của mẹ, nó chỉ là cái rắm!”“