“Tôi không phải là viện trưởng bệnh viện, mà viện trưởng bệnh viện Tôn Phương là người học việc cho tôi.”
Lưu Béo nghe anh nói thế thì càng cười lớn, viện trưởng Tôn Phương đã sắp 70 sao có thể là người học việc của một thanh niên chưa quá 30 như Diệp Huyền Tần.
“Đúng là nói khùng nói điên mà.”
Diệp Huyền Tần không còn cách nào khác đánh lấy điện thoại ra trực tiếp gọi cho Tôn Phương.
“Anh Tần, tôi nghe.”
“Ông đang ở đâu?”
“Tôi đang ở bệnh viện, cậu có việc gì phân phó xin cứ nói.” – Tôn Phương vô cùng lễ phép.
“Lưu Béo thầu nhà ăn ở bệnh viện chúng ta phải không?”
“Phải, tên đầy đủ của anh ta là Lưu An Hiển.”
“Anh ta lợi dụng chuyện này trục lợi riêng, dùng gian hàng trong nhà ăn để buôn bàn, còn không màng đến giấy phép an toàn thực phẩm. Tôi có thể sa thải anh ta không?”
“Tất nhiên là được, bệnh viện là của anh, anh làm sao cũng được. Tôi lập tức gọi cho Lưu An Hiển.”
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Huyền Tần thấy mọi người đều đang nhìn mình với ánh mắt kỳ quái. Sau đó, một tràng cười nổ ra.
“Cái gì mà toàn bộ bệnh viện này đều thuộc về anh ta? Ha ha ha… ”
“Thanh niên bây giờ đúng là giỏi diễn xuất, xem ai cũng là đứa trẻ sao?”
Lưu Béo cũng nhìn Diệp Huyền Tần không khỏi nở nụ cười:
“Nếu thật sự là viện trưởng, hiện tại ông ấy phải gọi điện thoại thông báo cho tôi bị sa thải đúng không?”
Diệp Huyền Tần nói: “Chờ hai phút.”
“Không cần hai phút, cho anh nửa giờ cũng được. Viện trưởng không gọi, Hạ Mộng thuộc về tôi.
“Được.”
Năm phút trôi qua, không ai gọi cho Lưu Béo.
Lý Hồng Anh trở nên có chút nóng nảy, nói:
“Diệp Huyền Tần tôi khuyên anh nên rời đi càng sớm càng tốt, đừng làm nhục chính mình. Đừng đến gặp con gái tôi nữa.”
Diệp Huyền Tần cau mày, tại sao Tôn Phương còn chưa gọi qua? Ngay lúc này Tôn Phương gọi lại cho Diệp Huyền Tần.
“Anh Tần, thật xin lỗi, vì điện thoại của Lưu An Hiển nợ gói cước nên đã bị khóa tôi không gọi được.”
“Hiểu rồi.”
Diệp Huyền Tần quay lại nhìn Lưu Béo, cười nhạt:
“Điện thoại của anh đang nợ cước phí.”
“Làm gì có chuyện đó!”