Triệu Công Minh nói: “Tôi đã xem qua hồ sơ của thắng ranh này. Cậu ta quả thực là một tài năng trong ngành. Nếu được đào tạo, cậu ta sẽ trở thành nhân vật kiệt xuất trong tương lai. Chết như vậy thì thật đáng tiếc!”
“Trước tiên hãy cho phá sản, sau đó khi không còn nơi nào để đi, có lẽ cậu ta sẽ tìm đến tôi.”
“Nếu cậu ta từ chối thì mới làm cho tan cửa nát nhà”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Ninh Tài Thân: “Không thành vấn đề thưa ông Minh, chỉ phí cho hành động là một tỷ rưỡi. Ông muốn chuyển khoản hay trả tiền mặt?”
Triệu Công Minh: “Chuyển khoản đi!”
Ông ta lấy điện thoại di động ra, bấm gọi cho phòng tài vụ: “Chuyển một tỷ rưỡi vào tài khoản của Ninh Tài Thân ở ngân hàng ngầm”
Không lâu sau, Ninh Tài Thân nhận được một tin nhắn văn bản đặc biệt: tất cả đều là mật mã, không có lấy một chữ.
Ninh Tài Thân: “Hợp tác vui vẻ.”
Triệu Công Minh: “Hợp tác vui vẻ!”
Ninh Tài Thân lái xe đi thẳng đến vùng ngoại ô.
Cuối cùng, anh ta dừng lại gần một khách sạn ở giữa đồng không mông quạnh..
Anh ta đậu xe lại rồi hớn hở bước vào khách sạn.
Ông lão trông khách sạn ngẩng đầu liếc Ninh Tài Thân: “Tài Thân, vui thế này chắc lại kiếm được một mớ tiền hả?”
Ninh Tài Thân nở nụ cười bí hiểm, ném cho ông lão một tấm thẻ: “Ông già, cầm lấy một triệu này mày đi uống trà.”
Ông già trông khách sạn không được trả lương.
Toàn bộ thu nhập của ông ta đều đến từ số khoản bo của những “nhận viên kinh doanh” này.
Khi ít thì vài triệu mỗi tháng, khi nhiều thì lên đến hàng trăm triệu!
Ông già cười bảo: “Chúc cậu tiền vào như nước sông Đà”.
Ông ta ném cho Ninh Tài Thân một chiếc chìa khóa bí mật.
Ninh Tài Thân cầm chiếc chìa khóa bí mật đi đến tầng hâm ẩm ướt tối tăm.
Phía dưới hầm trống trải, chỉ có một camera treo trên bức tường đối diện, Ninh Tài Thân chĩa chiếc chìa khóa về phía camera, rồi nghiêng đầu qua lại để nhận biết gương mặt.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
TinhI Sau một tiếng kêu, bức tường chia làm hai nửa.
Có thang máy phía đằng sau bức tường.
Ninh Tài Thân bước vào trong, thang máy chầm chậm đi xuống.
Cuối cùng, thang máy dừng ở dưới tầng mười.
Cửa thang máy mở ra, đẳng sau cánh cửa là một khoảng không gian rộng thênh thang, được trang trí giống hệt như bên trong ngân hàng.
Điểm khác biệt duy nhất là trên này lúc giao dịch không có kính chống đạn che chắn.
Nơi này không cần đến kính chống đạn ngăn cách, bởi không ai dám gây sự ở đây.
Cô nhân viên xinh đẹp quyến rũ ngồi ngay ngắn trước quầy giao dịch đợi tiếp đón khách hàng.
Mọi khách hàng đều phải đeo mặt nạ được trang bị máy thay đổi giọng nói nhằm che giấu thân phận.
Nếu như gỡ mặt nạ xuống sẽ phát hiện thấy những người khách này đều là những ông trùm kinh tế từ khắp mọi nơi.
Thậm chí không thiếu những tập đoàn tài chính nước ngoài.
Căn hầm có kiến trúc rộng lớn này đây chính là ngân hàng tư nhân Đại Thông nổi tiếng trong thế giới ngầm.
Ninh Tài Thân đi đến quầy giao dịch phía trong cùng, mỉm cười với giao dịch viên: “Mỹ Lệ lại xinh hơn rồi”
Cô nhân viên nở nụ cười đoan trang nhưng cũng không kém phần quyến rũ: “Anh Tài Thân cứ trêu.”
Ninh Tài Thân: “Đã nhận được tiền của ông Minh rồi chứ hả?”
giao dịch viên đáp: “Đã nhận được, một tỷ năm trăm triệu tròn”
Ninh Tài Thân: “Ừ, sử dụng kênh “cấp S” để chuyển năm tỷ hai trăm năm mươi triệu vào tập đoàn Diệp Linh.
“Một tỷ bảy trắm năm mươi triệu còn lại thì chuyển vào tài khoản của anh”
Giao dịch viên lập tức thực hiện thao tác trên máy tính.
Chưa đến mười phút, giao dịch viên đã in ra một tờ sao kê đưa cho Ninh Tài Thân: “Anh Tài Thân, giao dịch đã thành công.”
Ninh Tài Thân nhận bản sao kệ, tiện tay viết một tờ séc đưa cho giao dịch viên: “Tối nay Mỹ Lệ đến phòng anh”
“Nhớ là đến với thân phận hoa khôi cảnh sát nhé.”
Giao dịch viên nhận tờ séc, nhìn dãy số không viết trên đó, đang ngồi ngay ngắn thì lập tức nhập vai “Ninh Tài Thân, anh đã bị giam lỏng, hãy trở về phòng tắm gội sạch sẽ, đích thân tôi sẽ xét xử anh”
Ha ha! Ninh Tài Thân bật cười: “Mỗi Mỹ Lệ là có chất của cảnh sát nữ thôi, người con gái khác không có.”