Diệp Huyền Tần: “Tôi là người của chiến khu Bắc Cương, Kinh Vương chkiểm soát Thủ Đô. Ông ta không đủ tư cách để ra lệnh cho tôi. Anh, quay lại chuyển lời cho Kinh Vương. Nếu có chuyện gì thì cút đến đây gặp tôi.”
Sứ giả nào dám không nghe theo, gật đầu lia lịa “Được, tôi… tôi sẽ chuyển lời Anh ta ảo não rời khỏi.
Diệp Huyền Tần nhìn ba đại chưởng môn bằng ánh mắt lãnh đạm: “Bốn môn phái võ thuật lớn lâu đời, chcó một chút năng lượng như vậy thôi à? Nực cười thật đấy!”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Sát Lang: “Chết tiệt, bốn môn phái võ thuật lớn lâu đời, má, các người phải bồi thường cho ông đây đấy.
Bốn môn phái võ thuật lâu đời: “…”
Bồi thường?
Ý anh ta là gì?
Sát Lang: “Các người làm cho ông đây cười đếnrụng răng rồi này.”
Đối phương: “
Mẹ nó!
Diệp Huyền Tân: “Nếu các người đã không tìm được ai ngăn cản tôi, vậy hiện tại tôi thông báo kỳ thi võ thuật thống nhất chính thức bắt đầu. Tuy nhiên, chúng ta phải chỉnh sửa lại các quy tắc võ khảo đã.”
Diệp Huyền Tần bước lên chỗ cao nhất và nhìn xuống các thí sinh. “Chtiêu cho kỳ thi tổng kết vẫn không thay đổi, vẫn là mười vạn người. Ai có thể giành được vị trí thì tùy thuộc vào khả năng tương ứng của mỗi người. Bây giờ, võ giả xã hội và võ giả của bốn môn phái lớn được chia thành hai phe. Nếu tôi phát hiện ra thí sinh của bốn môn phái lớn trà trộn vào nhóm võ giả xã hội, giết không tha Nhóm võ giả lập tức chia thành hai phe. Một nhóm võ giả xã hội, một nhóm võ giả bốn môn phái lớn.
Diệp Huyền Tần nói: “Hiện tại, tất cả các thí sinh có tên trong danh sách cho kỳ thi tổng kết đều là thí sinh của bốn môn phái lớn. Võ giả xã hội có thể khiêu chiến các thí sinh của bốn môn phái lớn. Nếu bạn có thể giành chiến thắng, vậy vị trí đó thuộc về bạn. Nếu bạn thua, chcó thể bị loại. Bây giờ, trận đấu bắt đầu.”
Cái gì?
Thí sinh của bốn môn phái lớn lập tức trở nên hoảng loạn ngay tại chỗ.
Hành động này của Thần Soái, rõ ràng chính là đểcho các võ giả xã hội tìm cách trả thù bọn họ.
Chính thực lực cá nhân của bọn họ vốn không bằng những võ giả xã hội nên mới cắt đứt con đường võ khảo của các võ giả xã hội.
Bây giờ để các võ giả xã hội khiêu chiến với bọn họ, thế thì kết cục của bọn họ sẽ rất bi thảm.
Lê Nhất Sinh đứng lên với nụ cười đắc ý: “Thần Soái, tôi muốn thách đấu với cậu chủ của phái Cổ Mộ Chung Thiên Ngạn.”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Đồng ý!”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Trong nháy mắt, sắc mặt của Chung Thiên Ngạn trở nên trắng bệch.
Cậu ta tự nhận thực lực của mình không bằng Lê Nhất Sinh nên mới để Lê Nhất Sinh đi thi thay cho cậu ta.
Nếu hai bên đổi chiến, cậu ta chắc chắn sẽ thua. Cậu ta đường đường là cậu chủ của phái Cổ Mộ nào có thể để mất mạng ở đây được.
Cậu ta vội lắc đầu: “Tôi… Tôi không chấp nhận lời thách đấu của cậu.”
Diệp Huyền Tần cười lạnh: “Nếu không chấp nhận khiêu chiến, giết ngay tại chỗ!”
Không chút do dự, Sát Lang giơ thanh phi kiếm của mình lên và chĩa vào Chung Thiên Ngạn.
Trên mũi kiếm nhọn thấm đẫm máu tươi, nhìn thấy mà rợn người.
Chcần Diệp Huyền Tần nói một tiếng, anh ta sẽ lấy mạng Chung Thiên Ngạn ngay lập tức.Giờ phút này, trái tim của Chung Thiên Thanh gần như muốn nhảy ra ngoài.
Không ai hiểu rõ thực lực của con trai mình hơn ông ta.
Chung Thiên Ngạn từ nhỏ đã có thể chất yếu ớt, được nuông chiều từ bé, đã thế lại còn quen tính dâm dục, cả cơ thể anh ta đã sớm bị mấy cô gái đục khoét cạn kiệt rồi.
Có thể nói, thể chất của cậu ta còn không bằng người thường, huống chi là chống lại các võ giả xã hội.
Trong trận chiến này, cậu ta có thể bị tra tấn đến chết.
Ông ta tích lũy chút sức lực cuối cùng gầm lên: “Thiên Ngạn, mau nhận thua đầu hàng, chủ động giao tư cách tham gia kỳ thi thống nhất ra đi.”
Diệp Huyền Tần: “Đầu hàng nhận thua, tương tự, bị giết! Các người không có lựa chọn.”
Bố nó!
Ba lần bốn bận bị Diệp Huyền Tần lấy cái chết ra uy hiếp, Chung Thiên Ngạn đang tuổi trẻ sung sức cũng nổi giận: “Đánh thì đánh! Tôi cũng sẽ không nhất định thua cậu! Có lần tôi còn đánh thắng cả huấn luyện viên của mình rồi đấy.”
Chung Thiên Ngạn vẫn không rõ về thực lực thực sự của chính bản thân mình, bởi vì cậu ta chưa bao giờ trải qua thực chiến.
Huấn luyện viên chvì nề mặt của cậu ta nên mới cố tình thua cậu ta vài lần thôi.
Cậu ta lại tin rằng thực lực của mình không yếu hơn bao nhiêu so với Lê Nhất Sinh.
Nếu cậu ta liều mạng một phen, biết đâu còn có cơ hội chuyển bại thành thẳng.
“Xin chgiáo!” Lê Nhất Sinh điên cuồng tấn công Chung Thiên Ngạn.
Cả hai nhanh chóng lao vào đánh giáp lá cà.
Kết quả là, đúng như dự đoán của Chung Thiên Thanh.