Huy Chương Hòa bình, chính là huy Chương có đẳng cấp cao quý nhất của Đại Hạ trao tặng cho người có công lao.
Nhưng cần phải có được khoảng mười công trạng đặc biệt mới có có thể nhận được một tấm huy chương Hòa bình này.
Kể từ khi thành lập quốc gia Đại Hạ cho đến ngày hôm nay, số người đã nhận được Huy Chương Hòa bình chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Cho nên Huy Chương Hòa bình thậm chí còn khó trao tặng hơn gấp vạn lần trong thời kỳ hòa bình này!
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Rốt cuộc là ai đã nhận được Huy Chương Hòa bình?
Sau khi suy nghĩ một chút, Thiên Hành Quân nhanh chóng tìm ra đáp án.
Không còn nghi ngờ gì nữa. Người đạt được Huy Chương Hòa bình chắc chắn chính là cha của anh ta, Trạm Thần Côn Luân.
Chắc hẳn mấy năm nay ông ấy biến mất là vì đang đi đánh giặc ở nơi biên giới.
Chẳng trách vì sao ông ấy lại không tiết lộ nơi ở cho người thân.
Chiến sự ở biên giới, chính là bí mật quốc gia không thể tiết lộ.
Thiên Hành Quân cười nói: “Đội trưởng Khâu, bây giờ cha tôi không có ở đây, tôi sẽ thay mặt cha tôi nhận thay Huy Chương Hòa bình.”
Nói xong, Thiên Hành Quân duỗi hai tay ra với vẻ mặt cung kính.
Đội trưởng Khâu lắc đầu: “Người nhận cũng đang có mặt, không nhọc lòng anh phải thay mặt để nhận huy chương.”
Thiên Hành Quân nghe đến hồi đồ luôn rồi, Người đạt được huy chương cũng đang có mắt ở hiện trường?
Nhưng cha anh ta cũng chưa trở lại mà.
Chắc là, người đạt được huy chương là một người hoàn toàn khác?
Khuôn mặt Thiên Hành Quân lập tức xấu hổ.
Mọi người đều mong chờ.
Muốn nhìn xem một chút ở đây còn ai khác có đủ điều kiện để nhận được Huy chương Hòa bình. Đội trưởng Khâu dẫn đầu đội quân danh dự, cuối cùng bước đến trước mặt Diệp Huyền Tần.
Trước tiên ông cúi người chào, sau đó cầm hộp quà trong tay nâng lên đưa đến trước mặt Diệp Huyền Tần.
“Anh Diệp, anh là anh hùng của đất nước, anh đã dũng cảm chống lại kẻ thù bên ngoài và bảo vệ nền hòa bình của Đại Hạ!”
“Theo quyết định của Tướng quân, trao tặng Huy chương Hòa bình này cho anh, mong anh hãy nhận lấy.”
Được.
Diệp Huyền Tần nhẹ gật đầu, mở hộp quà ra, lấy ra Huy chương hòa bình, tiện tay ném vào trong túi áo.
Huy chương Hòa bình mà anh đạt được bây giờ gần như có thể treo được đầy người rồi.
Vì vậy cho nên anh cũng không quan tâm lắm đến tấm Huy chương Hòa bình này.
Khung cảnh yên tĩnh đến chết người.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Mọi người đều nhìn Diệp Huyền Tần với ánh mắt khó tin.
Cái này… Tình huống quái gì đang xảy ra vậy!
Không phải nói anh ta đã trở thành rể nước Nga sao? Không phải nói anh ta đã là một người nước ngoài sao.
Làm thế nào mà anh ta có thể nhận được Huy chương Hòa bình!
Hơn nữa, anh ta đã có đóng góp gì cho Đại Hạ, có tư cách gì lấy được Huy chương Hoà bình đầy vinh quang đó?
Thiên Hành Quân không phục, nhanh chóng hỏi: “Đội trưởng Khâu, có phải có gì đó nhầm lẫn ở đây không?”
“Mấy năm nay, anh ta đã đến nước Nga làm rể, ăn uống vui chơi, lam sao có đủ tư cách để nhận được Huy chương Hòa bình.
Đội trưởng Khâu giận dữ mắng một câu: “Câm miệng!”
“Anh đây là đang xúc phạm đến anh hùng của chúng tôi!”
Thiên Hành Quân không phục nói: “Anh hùng, ít nhất cũng phải làm một vài việc oanh liệt quan trọng gì đó chứ.”
“Nhưng tôi không hề biết được anh ta đã làm được những việc to lớn gì.”
Đội trưởng Khâu nói: “Có vẻ như anh đã không xem TV nhiều…”
Thiên Hành Quân có chút không hiểu được.
Việc này thì có liên quan gì đến việc xem TV.
Đội trưởng Khâu bật một chiếc TV lớn trong hội trường lên.
Một mẩu tin đang phát trên TV.
Nội dung bản tin là một số Tướng quân đích thân đứng ra chủ trì buổi đại hội biểu dương, khen ngợi những vị anh hùng chiến sĩ đã dũng cảm chiến đấu.
Xem hết tin túc ai ai cũng choáng váng cả người.
Hóa ra ba năm qua đã nổ ra chiến tranh ở biên giới.
Một nhóm kẻ thù hùng mạnh đã âm mưu xâm lược Đại Hạ.
Để không gây khủng hoảng cho người dân, trận chiến này vẫn luôn được giữ trong tình trạng hoàn toàn bí mật.
Không ai được phép biết ngo§#) trừ những chiến sĩ ngoài tiền tuyến.
Vào thời khắc mấu chốt nhất, lúc mọi việc đang trong tình trạng nguy cấp thần soái đã nhận nhiệm vụ, dẫn người đi chống lại kẻ thù ngoại bang.
Thực lực của kẻ địch rất mạnh, lại còn mời được mười chiến thần chi viện, suýt chút nữa đã nghiền nát phe ta.
Tuy nhiên, với tinh thần không bỏ cuộc, không vứt bỏ căn cứ, quân ta đã hăng hái chiến đấu bằng máu, bằng thịt, dùng thân thể làm thành những bức tường cao để chống lại nhiều đợt tấn công điên cuồng của địch.
Cuối cùng, thần soái giết chết tám vị chiến thần của địch, chiến thần Côn Luân cũng chặt đứt đầu hai người trong số họ, xoay @ chuyển tình thế và giành chiến thắng trong trận chiến!
Sau khi đám đông nghe xong, trong lòng nổi lên một trận gió lớn.
Thật không nghĩ tới, Đại Hạ bề ngoài vốn là hoà bình, nhưng bên trong lại có những đợt sóng ngầm mạnh mẽ như vậy.
Trong ba năm qua, một cuộc đại chiến đã nổ ra ở Đại Hạ.
Mà bọn họ lại không hề bị ảnh hưởng chút nào, thậm chí còn không hề hay biết gì về điều đó!