“Anh đi đi, anh mang theo cả tất cả những thứ anh đã cho em đi cùng đi. Từ Lam Khiết này không xứng với anh!” Nói xong, Từ Lam Khiết xoay người bỏ đi.
Diệp Huyền Tần nóng nảy vội vàng bắt được cánh tay cô: “Lam Khiết, rốt cuộc em muốn thế nào mới chịu tin tưởng anh?”
Từ Lam Khiết cắn răng: “Trừ khi tháng sáu có tuyết rơi, nếu không em sẽ chẳng bao giờ tin tưởng anh nữa!”
Nói xong, cô gỡ tay Diệp Huyền Tần ra và xoay người rời đi.
Từ Nam Huyên lập tức đuổi theo, vừa chạy vừa mắng: “Diệp Huyền Tần, anh chờ đó cho tôi.”
“Nếu Lam Khiết nghĩ quẩn trong lòng vì anh hay xảy ra chuyện gì không hay thì Từ Nam Huyên này thề có phải chết cũng phải giết được anh.”
Diệp Huyền Tần muốn đuổi theo nhưng anh bị Lý Khả Diệu cản lại.
“Huyền Tần, đừng đuổi theo, bây giờ Lam Khiết đang nổi nóng, con có nói cái gì cũng vô dụng.”
“Ầy, con với Lam Khiết cứ cho nhau một khoảng thời gian để bình tĩnh vài lại đã, chờ tỉnh táo lại rồi nói sau.”
Diệp Huyền Tần nhìn về phía Lý Khả Diệu.
Trong mắt Lý Khả Diệu cũng chất chứa đầy sự nghi ngờ.
Cũng không thể trách được bà, suy cho cùng thì hai đoạn video đó cũng tạo cho con người ta sự nghi ngờ.
Diệp Huyền Tần nói: “Mẹ, cho con ba ngày thời gian.”
“Chỉ cần ba ngày thôi con sẽ chứng minh sự trong sạch của mình.”
“Haiz…” Lý Khả Diệu thở dài, đi ra ngoài.
Bóng lưng suy sụp của bà như thể đã già đi mười mấy tuổi trong một khoảnh khắc.
Cú sốc đó khiến cả gia đình Từ Lam Khiết không thể nào chịu nổi.
Diệp Huyền Tần thở dài, nhìn về phía Phạm Thúy Lan: “Phạm Thúy Lan, cô khiến tôi phải rửa mắt lại nhìn thật đấy!”
Phạm Thúy Lan: “Cảm ơn vì lời khen. Dù anh có đấu giá được nguyên thạch quý góa thì sao? Anh cũng đánh mất người yêu mình đấy thôi! Chậc chậc! Chắc bây giờ anh đang muốn chết lắm nhỉ!”
“Ha ha, người cười cuối cùng mới là người thắng!”
Diệp Huyền Tần vội vàng lắc đầu: “Người cười cuối cùng ư? Thật lòng xin lỗi, hôm nay chưa phải là thời điểm cuối cùng đâu.”
“Tôi nghĩ, không được bao lâu nữa chúng ta có thể gặp lại nhau trên chiến trường. Đến lúc đó thì ngày chết của cô đã cận kề rồi.”
Phạm Thúy Lan: “Tôi sẽ chơi với anh tới cùng.”
Diệp Huyền Tần để sàn đấu gia bảo quản hai tảng ngọc thạch đó ở đây cho anh rồi xoay người bỏ đi.
Anh vừa đi mất thì Phạm Thúy Lan đã vội vàng gọi điện thoại cho Hồ Thanh Sơn.
“Ha ha, cái gì mà Diệp Huyền Tần chó má, cũng chỉ có như thế mà thôi. Một trò vặt của tôi thôi đã khiến anh ta sống không bằng chết.”
Hồ Thanh Sơn lập tức trở nên căng thẳng: “Cô đã làm gì với thằng đó rồi? Cô không làm gì bừa bãi đấy chứ, đừng làm gì để lộ kế hoạch của chúng ta đấy!”
Phạm Thúy Lan: “Yên tâm đi, sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta đâu.”
Hồ Thanh Sơn khẽ thở phào: “Vậy là tốt rồi.”
“Tôi nhận được tin tức, ba ngày sau dự án Tình Yêu Khuynh Thành sẽ được hoàn thành, đến lúc đó tôi và cô cùng bắt tay với nhau, bảo đảm có thể tóm được Diệp Huyền Tần. Trước đó thì cô phải giữ bình tĩnh và kiên nhẫn, nhất quyết không được đánh rắn động cỏ.”
Phạm Thúy Lan: “Yên tâm, tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay tôi hết rồi.”
Diệp Huyền Tần ra khỏi sàn đấu giá rồi nhìn lên bầu trời xa vời vợi, hít một hơi thật sâu.
“Haiz, Lam Khiết, xin lỗi em! Trước đây đều do anh quá khiêm nhường và khép kín nên mới để mấy con ruồi con bọ không có mắt cứ bám vào người anh , khiến em đau lòng. Thế nhưng sau này sẽ không có chuyện đó nữa, sống trên đời ấy à, khi cần huênh hoang thì phải huênh hoang!
“Em muốn tháng sáu có tuyết rơi thì mới tin tưởng anh đúng không. Được, thế thì anh khiến cho tháng sáu này tuyết rơi đầy trời.
Anh lấy điện thoại di động ra, bấm số của Độc Lang.
Độc Lang: “Anh, có nhiệm vụ gì thế!”
Diệp Huyền Tần: “Trong tay cậu đang có bao nhiêu anh em?”
Độc Lang: “Năm trăm ngàn chiến sĩ có thể điều động bất kì lúc nào.”
Diệp Huyền Tần: “Ừ, theo tôi ra chiến khu ở biên giới phía bắc một chuyến.”
“Biên giới phía bắc ư!” Mới nghe thấy mấy chữ đó thì máu nóng trong người Độc Lang đã sôi trào lên: “Anh, có phải là lại có chiến tranh rồi không? Ha ha ha, lần này em phải giãn gân giãn cốt thật đã mới được!”
Diệp Huyền Tần: “Không có chiến sự, đất nước bình yên.”
Độc Lang: “Hả? Thế tại sao anh lại ra biên giới phía bắc?”
Diệp Huyền Tần: “Vì một người con gái.”
Độc Lang: “…”
Cô gái nào lại đáng để Chỉ huy Tẩn phải đích thân ra biên giới phía bắc thế này!
Năm năm, đây lần thứ hai Chỉ huy Tần rời khỏi Tân Hải.
Lần đầu tiên, là vì đất nước tươi đẹp này, anh phải ra đến Liên Hợp Quốc để kết thúc bản giao ước tám nước.
Lần thứ hai, là vì một người con gái, đến biên giới phía bắc xa xôi chỉ để hoàn thành một lời cô nói.”