Vẻ mặt Diệp Huyền Tần bất lực nói: “Thắng nhóc nhà cậu…Cả ngày đều xoắn loạn cả lên.” “Chuyện gì đã làm cho cậu khẩn trương như vậy.”
Độc Lang thở dốc nói: “Vừa nãy… Vừa nãy người của em phát hiện ra một con vẹt…
“Một con vẹt biết nói chuyện…”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Diệp Huyền Tần nhíu mày, con vẹt có thể nói chuyện, đây là một chuyện bình thường không thể nào bình thường hơn nữa. Bây giờ Độc Lang lại khẩn trương báo với anh việc này, chắc chắn con vẹt này có ý nghĩa đặc biệt nào đó.
Diệp Huyền Tần nói: “Cậu nói từ từ đã, rốt cuộc con vẹt này có chỗ nào kỳ lạ.
Độc Lang điên cuồng nước bọt, anh ta điều chỉnh hô hấp nói: “Hình như con vẹt kia nhắc đến chiến thần Côn Luân, núi Trung Nam, em nghi ngờ hình như có người người muốn báo tin với chúng ta thông qua con vẹt!”
Há?
Đột nhiên Diệp Huyền Tần hứng thú nói: “Con vẹt đó đâu?”
Độc Lang nói: “Người của em đang ở bên ngoài bắt giữ nó.”
Diệp Huyền Tần nói: “Cậu ra lệnh, bảo bọn họ bắt sống, không được nổ súng với nó.”
Độc Lang nói: “Em đã ra lệnh đó trước rồi.” Tự bản thân Diệp Huyền Tần chạy ra khỏi lều nghỉ để tận mắt xem con vẹt đó.
Người của một trung đội, đang vội vàng túi bụi bắt con vẹt màu xanh biếc.
Con vẹt bay loanh quanh trong doanh trại, chỉ bay ở độ cao trung trung mà không bay ra khỏi đây.
Hình như nó đang tìm người nào đó.
Diệp Huyền Tần vừa đi đến, thì hình như con vẹt kia đã phát hiện ra mục tiêu, nó không còn banh loanh quanh nữa, mà bay thẳng về phía Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần nhận ra có thể con vẹt đang bay về phía anh.
Anh vội vàng xua xua tay với cấp dưới đang chạy đến, ý bảo bọn họ không cần đuổi bắt nó nữra.
Đúng là, cuối cùng con vẹt đậu trên bờ vai của Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần lo lắng con vẹt chạy trốn một lần nữa, nên anh bắt nó lại, mang về lều tướng quan của mình.
Những binh lính khác tặc lưỡi. Thần Soái của bọn họ đúng là tài giỏi.
Đến cả con chim cũng cúi đầu xưng thần với anh, không cần đánh mà đã thu phục được.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Trở về lều trại, Diệp Huyền Tần thả con vẹt ra.
Con vẹt vẫn chưa chạy trốn, mà nó nói đi nói lại với Diệp Huyền Tần. “Chiến thần Côn Luân đang ở núi Trung Nam, nhanh đến cứu.
“Chiến thần Côn Luân đang ở núi Trung Nam, nhanh đến cứu.
Cái gì!
Tâm trạng của Diệp Huyền Tần đột nhiên kích động, anh đập bàn một cái.
Độc Lang nghe thấy thì bối rối: “Đại ca, ý của con vẹt này là gì vậy.”
“Không phải chiến thần Côn Luân đang ở nhà họ Thiên à, tại sao ông ta lại chạy đến núi Trung Nam rồi?” “Ông ta bị môn phiệt Chung Thị bắt được? Vậy thì giết hắn mới tốt, ai lại mong chúng ta đến đó cứu ông ta vậy?”
Diệp Huyền Tần vội vàng khoát tay nói: “Không phải, Độc Lang, cậu hiểu sai ý của con vẹt rồi.”
Độc Lang không giải thích được nói: “Em hiểu sai chỗ nào?”
dài.”
Diệp Huyền Tần nói: “Việc này nói ra thì rất “Nói cho cậu biết vậy! Thật ra từ lâu tôi đã nghi ngờ chiến thần Côn Luân bây giờ là do người khác giả mạo.”
“Chiến thần Côn Luân thật, thì tôi sợ trong chuyện này chiến thần Côn Luân thật đang bị giam giữ ở một chỗ nào đó.”
Độc Lang vỗ đầu nói: “Đúng vậy đại ca, trước em cũng từng nghi ngờ thế.”
“Thật sự là chiến thần Côn Luân bây giờ, và chiến thần trước đây như hai người khác nhau vậy “Nhưng mà, khuôn mặt của chiến thần Côn Luân này giống như chiến thần trước không thay đổi tí nào, cho nên em đã bỏ qua sự nghi ngờ này.”
“Vậy thì bây giờ xem ra, cảm giác của em vẫn rất đúng nha.”
Diệp Huyền Tân nói: “Bây giờ tôi đã có đầy đủ chứng cứ chứng minh, người giả mạo chiến thần Côn Luân, chính là Hòa Mạnh Trường của phủ Thân Vương.”
“Chiến thần Côn Luân thật, thì bây giờ đã bị Hòa Mạnh Trường giam lỏng tại môn phiệt Chung Thị.”
“Hừ, Hòa Mạnh Trường bắt tay với môn phiệt Chung Thị, giam lỏng chiến thần của Đại Hạ chúng ta, hai người đó đều phải trả giá lớn cho chuyện này.”
Độc Lang cẩn thận từng li từng tí cầm con vẹt lên, rồi nói: “Đại ca, vậy anh có biết ai là người đa thả con vẹt này ra để thông báo cho chúng ta không?”
“Chiến thần Côn Luân đang bị giam lỏng ở nhà họ Chung, chắc chắn ông ta không thể nào huấn luyện được con vẹt này báo tin cho chúng ta!”
Diệp Huyền Tần lắc đầu nói: “Chắc đây là một người nào đó môn phiệt Chung Thị báo tin cho chúng ta.”
Anh cẩn thận từng li từng tí bé con vẹt lại.
Nhưng mà khi anh vừa chạm vào con vẹt, đột nhiên anh cảm nhận được một hơi thở quen thuộc rất nhỏ.
Đây là… Hơi thở của sư phụ Ông Tư Bạch!