Bấy giờ, điện thoại Trình Hạ Vũ di động lại vang lên, lại là Diệp Huyền Tần gọi tới.
Cô ấy nghe điện thoại, nghẹn ngào nói: “Anh có dám tạo cho bà đây một trận tuyết nữa không? Nếu như anh dám thì bà đây sẽ dám lên giường với anh.”
Diệp Huyền Tần: “Không dám, không dám.”
Trình Hạ Vũ: “Anh… Tên vô dụng này!”
Diệp Huyền Tần: “Dẫn chị em ra ngoài đi, vẫn còn một bất ngờ lớn hơn nữa.”
Trình Hạ Vũ nhanh chóng nắm lấy tay Từ Lam Khiết: “Chị, chúng ta ra ngoài thôi, có một bất ngờ còn lớn hơn nữa.”
Từ Lam Khiết đang đắm chìm trong bầu không khí lãng mạn này thì lại bị Trình Hạ Vũ lôi kéo, quá bất ngờ nên suýt chút nữa đã ngã trên mặt đất.
Những người khác cũng theo chân họ ra ngoài.
Bên ngoài, có một bất ngờ còn lớn hơn nữa ư?
Trên đời này làm gì còn bất ngờ nào lớn bằng trời tháng sáu có tuyết rơi nữa cơ chứ?
Ngoài hội trường, bầu trời đen nghìn nghịt, mây đen kéo tới ùn ùn và có thể đổ mưa bất kì lúc nào.
Gió mạnh gào thét, biển quảng cáo được làm bằng kim loại bị gió thổi không ngừng lắc lư.
Rõ ràng đang là gần giữa trưa nhưng sắc trời lại u ám chẳng khác gì buổi chiều tà.
Bất ngờ đâu? Ở đâu thế?
Mọi người đang chẳng hiểu mô tê gì thì ngã tư đường xa xa chợt có một tiếng nổ thật mạnh, rất nhiều pháo hoa được bắn lên cao.
Pháo hoa rực rỡ sắc màu như một dải cầu vồng bay ngang qua bầu trời.
Sau đó, mấy chục cây số xung quanh bỗng xuất hiện những chiếc máy bay lao tới từ bốn hướng.
Gần hai mươi mấy chiếc!
Hơn hai mươi chiếc máy bay cứ bay qua bay lại trên bầu trời.
Đuôi máy bay có một vầng sáng trắng được thả xuống, bay lả tả.
Chẳng mấy chốc, gần như màu trắng đó đã bao trùm lên khắp mảnh đất này, lấp lánh ánh bạc, đẹp không sao tả xiết.
Cực kì nhiều!
Bông tuyết!
Cả khu vực này đang có tuyết rơi.
Tuyết bên trong hội trường chỉ cần có người muốn làm thì sẽ làm được.
Thế nhưng làm cho tuyết bay đầy cả bầu trời thành phố thế này thì phải có một nguồn lực và tài chính khổng lồ.
Chỉ tính tiền thuê hơn hai mươi chiếc máy bay này thôi đã là mấy trăm tỷ rồi.
Hơn nữa nó còn thả xuống nhiều tuyết như thế.
Nó đang làm tuyết rơi ư?
Không, đó là tiền rơi mới đúng!
Tách tách tách!
Cánh phóng viên và giới truyền thông nhanh chóng chụp hình quay phim lại, tất cả mọi bức ảnh đều đẹp đến mức có thể cài làm hình nền máy tính.
Linh cảm nghề nghiệp nói cho bọn họ biết chắc chắn tin tức này có thể gây sốt khắp cả nước hay thậm chí là cả thế giới này.
Khi mọi người đang đắm chìm trong sự khiếp sợ thì những câu hỏi cũng được đặt ra.
Rốt cuộc đó là người nào, lãng phí cả đống tiền bạc của cải để tạo thành bầu trời tuyết thế này để làm gì?
Mục đích ra sao?
Từ Lam Khiết ngửa đầu ra mặc cho bông tuyết rơi trên mặt mình và dần tan đi.
Đây là một giấc mơ, không, dù có mơ cũng không thể mơ được những cảnh thế này.
Hãy để cô được ngủ say mãi trong giấc mơ này đi.
Lúc này, Trình Hạ Vũ bỗng nhiên kích động nói: “Chị mau nhìn kìa, chị mau nhìn kìa!”
Từ Lam Khiết mở mắt ra và nhìn theo hướng ngón tay của Cá Nhỏ.
Trong màn bông tuyết bay bay ấy là một dáng người cao ngất đang sải bước đi về phía này.
Mỗi một bước đi đều cực kì vững vàng, kiên định và để lại một chuỗi dấu chân thật sâu trên nền tuyết.
Trên môi anh là nụ cười cực kì ấm áp, hòa tan hết tất cả bông tuyết lành lạnh trên mặt.
Anh cầm bó hoa tươi và cười thật tươi tắn trong gió lạnh và tuyết buốt.
Diệp Huyền Tần đi đến trước mặt Từ Lam Khiết và nói với sự trịnh trọng: “Chào cô, tôi đi lạc mất, cho hỏi cô có biết nhà tôi nằm ở đâu không?”
Từ Lam Khiết không thể kiểm soát được bản thân mình, nhanh chóng lao vào lòng Diệp Huyền Tần gào khóc lên.
“Tên khốn, tên khốn, tên khốn!”
“Tại sao anh đi mà không nói tiếng nào, tại sao anh đi mà không chịu nói lời tạm biệt!”
“Em cứ tưởng là anh không còn quan tâm tới em nữa rồi, anh làm em sợ muốn chết anh có biết không!”
“Anh… Anh chính là một tên khốn!”