Rất nhanh, bọn họ đã trở về cửa chính của nhà họ Chung.
Lúc này, Sát Lang, Độc Lang và Hắc Bao Công đang tranh luận với vương giả ngoại môn của nhà họ Chung về cái gì đó.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Độc Lang: “Các người muốn dùng những thứ đồ bỏ này để lừa chúng tôi à, xem chúng tôi là ăn xin à.”
Vương giả ngoại môn tức giận nói: “Đồ bỏ?” “Mấy thứ này được đặt ở nhà họ Chung thì cũng là báu vật hiếm có.” “Giá trị của những thứ này gấp mấy lần linh thạch.”
“Nếu các người có thể tìm ra những thứ ở bên ngoài có thể so sánh với những món báu vật ở nhà họ Chung thì tôi sẽ chặt đầu của mình xuống để các người làm banh đá.”
Độc Lang hơi suy tư một chút, sau đó anh ta nói: “Tình cảm giữa tôi và anh tôi khó có thể mua được bằng tiền, nó quý báu hơn báu vật của nhà các người rất nhiều.”
“Được rồi, bây giờ mau chặt đầu xuống làm banh cho tôi đá đi, hoặc là dẫn chúng tôi đến nơi cất giấu báu vật để chúng tôi lựa chọn.”
“Các người thật xấu xa!” Sắc mặt của vương giả ngoại môn chuyển từ đỏ sang xanh rồi lại thành đen và trắng: “Đừng cho là tôi nhìn không ra tính toán của các người, mấy người rõ ràng muốn đi vào nơi cất giấu báu vật để lấy trộm báu vật của chúng tôi.”
Tâm tư của ba người bị nhìn thấu, nên bọn họ có một chút xấu hổ.
Có điều, Độc Lang vẫn còn cứng cổ, mặt dày mày dạn nói: “Hừ, cái gì gọi là trộm chứ, chúng tôi chỉ đang mượn dùng.”
“Chúng tôi dùng thân thể của mình để chinh chiến sa trường, bảo vệ quốc gia, bảo vệ sự an toàn của các người. Cho chúng tôi mượn một ít báu vật và công pháp để phòng thân thì có sao?”
“Ông không biết, có bao nhiêu người muốn đưa báu vật đến cho chúng tôi đầu, tôi còn không lạ gì mấy thứ đó.”
Vương giả ngoại môn tức giận đến mức bể phổi, Ông ta chưa từng gặp qua người có da mặt dày như vậy, Có thể biến hành vi trộm cướp trở nên trong sáng và không dính bụi trần như vậy.
Vương giả ngoại môn cũng tức giận nói: “Hừ, hôm nay cậu phải bước qua xác của tôi, nếu không cũng đừng mơ tưởng bước vào nơi cất giấu báu vật nửa bước.”
Mẹ nó!
Sát Lang và Hắc Bao Công cũng nổi giận: “Ông đừng quên, chúng tôi đang chấp hành pháp luật như bình thường.”
“Nếu như ông ngăn cản chúng tôi chấp hành pháp luật thì chúng tôi có thể “hành động trước, báo cáo sau”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Hai bên giương nanh múa vuốt trong một lúc và cuộc chiến có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Ông già giúp việc Bất Chí nhìn thấy một màn như vậy thì cảm thán mấy chục lần.
“Quả thật người trên mà làm bậy thì cấp dưới không thể nghiêm chỉnh được, cấp trên ngang ngược vô lý thì cấp dưới cũng là những tên trộm ngang ngượ!
c Thời khắc mấu chốt, Diệp Huyền Tần mới ra lệnh ngừng chiến: “Được rồi, việc này dừng lại ở đây, rút lui thôi.”
Vẻ mặt của ba người Độc Lang vô cùng thất vọng, Anh, cho dù anh chỉ cho bọn họ thêm mười phút thôi thì bọn họ cũng có thể cướp được nhiều bảo vật hơn.
Bọn họ sẽ tổn thất lớn.
Sát Lang kêu gọi đội quân sát lang, Hắc Bao Công kêu gọi nhóm bộ đội đặc chủng, sau đó bạn họ cùng nhau rút lui.
Trên đường trở về, Độc Lang tò mò nhìn ông già giúp việc Bất Chí và nói: “Anh, anh đi vào nhà họ Chung mà chỉ lấy được nhiều đó sao?”
“Anh mang ông già này ra để làm chi, vừa già vừa khô, hầm lên cho chó ăn phỏng chừng ngay cả chó cũng ghét bỏ.”
Bất Chí tức giận đến run râu mép và trừng mắt: “Cậu câm miệng ngay cho ông!”
“Ngay cả truyền thống tốt đẹp như “Kính già yêu trẻ” mà cậu cũng không hiểu, cậu thật uổng công làm người.”
Lúc này Độc Lang tức giận nhảy dựng lên: “Mẹ nó, ông dám thóa mạ ông đây à.”
“Sát Lang, vừa rồi tôi vẫn chưa ăn đủ thịt thỏ nướng của cậu. Bây giờ tôi muốn làm thịt lão già này, chúng ta nướng lão già này lên ăn.” Bất Chí có chút căng thẳng.
Ông ta nhìn ra được, Cái này anh chàng thô lỗ này thích dùng hành động hơn là suy nghĩ, gặp chuyện thì thích dùng bạo lực để giải quyết, Anh ta thật sự có thể nấu ông ta lên ăn.
Bất Chí tiến đến bên cạnh Diệp Huyên Tần: “Là cậu mang tôi ra từ nhà họ Chung, cậu phải phụ trách tôi.’ Diệp Huyền Tần nhẹ nhàng đẩy Bất Chí đến bên cạnh Độc Lang.
Thật ra Diệp Huyền Tần muốn thử xem thực lực của ông già này cao đến đâu.
Ông ta có thể có quan hệ với sư phụ Ông Tư Bạch thì nhất định là cao thủ.
Bất Chí: “…”
Đồ điên, Bọn họ đều là một đám người điên!
Độc Lang quơ dao găm lên, sau đó anh ta đâm tới người Bất Chí.