Tham Lang: “Đuổi ra ngoài.”
Bên kia nói: “Tướng quân, đối phương không chịu hợp tác với chúng ta, thậm chí còn ra tay gây gổ.”
“Tình trạng của người này có chút đặc biệt, chúng ta không tiện sử dụng biện pháp cưỡng chế.”
Hả?
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Tham Lang lập tức cảnh giác: “Tình trạng đặc biệt? Là địch hay là bạn?”
Bên kia nói: “Trông giống một ông cụ bình thường.
“Nhưng mà, đối phương giỏi về quyền anh quân đội, và là cấp bậc thầy”
“Là một bậc thầy quyền anh quân đội, chắc là một vị tiền bối, chúng ta…”
Tham Lang bình tĩnh lại: “Giữ lấy người đó, tôi đi ra ngay. Cậu ta ngẩng đầu lên nhìn Diệp Huyền Tần: “Anh, em đi ra xem sao.”
“Bậc thầy quyền anh quân đội, có thể so sánh với chiến thần”
“Đối phương có lẽ là một người lính kỳ cựu.”
Diệp Huyền Tần cũng cảm thấy thích thú: “Đi thôi, chúng ta cùng đi xem.”
Thật hiếm thấy có người chỉ tập luyện quyền anh quân đội mà có thể đạt đến sức mạnh của chiến thần.
Những kẻ mạnh thông thường, ít nhất cũng phải tập luyện ba loại quyền pháp trở lên thì sức mạnh mới có thể đạt đến cấp chiến thần.
Diệp Huyền Tần chỉ biết một người tập một loại quyền pháp duy nhất và đến đạt cấp chiến thần ở Việt Nam.
Đó chính là chiến thần Côn Luân.
Chiến thần Côn Luân tập luyện Côn Luân thần công.
Hai người nhanh chóng đi đến cửa hang.
Một ông cụ tóc tại rối bù, lôi thôi lếch thếch.
Đang thắp hương lạy tạ ở cửa hang.
Trước mặt ông ta có một đống đồ cúng tế, giấy tiền vàng bac.
Trong miệng đang lẩm bẩm điều gì đó.
Vài vị chiến sĩ cảnh giác canh gác ở bên cạnh ông cụ lôi thôi, ông cụ phớt lờ đi bọn họ.
Tham Lang bước lên trước: “Ông cụ, ông đang thắp hương cho ai thế.”
Ông cụ không quan tâm đến Tham Lang.
Chỉ tập trung thắp hương, lẩm bẩm trong miệng.
Tham Lang vểnh tai lên và lắng nghe cẩn thận.
Tuy nhiên, hoàn toàn nghe không hiểu.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Còn Diệp Huyền Tần thì trở nên kích động.
Sức mạnh của anh đạt đến vương cảnh, năm giác quan mạnh hơn nhiều so với người bình thường.
Anh nghe hiểu lời điều văn của ông cụ. Ông cụ nói rằng: “Hỡi các anh em, ăn ngon uống ngọt, yên lòng nơi chín suối.”
Ông cụ ở đây cúng tế các anh em của ông ta!
Anh em của ông ta, lẽ nào là hàng vạn thi thể chiến sĩ trong lăng Đế vương!
Ông cụ này biết thân phận của những người chiến sĩ đó.
Nói không chừng còn biết được ai là người giết bọn họ!
Diệp Huyền Tần đích thân đi lên, ngồi xổm nửa người xuống bên cạnh ông cụ.
“Ông cụ, có thể nói cho tôi biết, ông có phải là đang cúng tế linh hồn của hàng vạn chiến sĩ không?”
“Tại sao họ lại chết ở đây? Ai đã giết họ?”
Ông cụ vẫn thờ ơ, tiếp tục đốt giấy tiền vàng bạc.
Tham Lang có chút tức giận và muốn đánh người.
Tuy nhiên, Diệp Huyền Tần đã dùng ánh mắt ngăn cậu ta lại.
Ông cụ này, không đơn giản.
Hai người đành đứng sang một bên, lặng lẽ nhìn ông cụ cúng tế.
Ông cụ nhanh chóng cúng tế xong, chậm rãi đứng dậy.
Ông ta liếc nhìn hang sâu đầy ẩn ý, thành khẩn nói: “Hỡi các anh em, kẻ thù của chúng ta, đã dâng đến cửa rồi.”
“Đợi một chút, tôi sẽ lấy đầu của kẻ đó để cúng tế cho các anh em”
Sau đó, ánh mắt của ông già rơi vào trên người của Diệp Huyền Tần: “Hôm nay, hoặc là tôi giết cậu, hoặc là cậu giết tôi!”
“Ra chiêu đi.”
Diệp Huyền Tân ngỡ ngàng ngay lập tức.
Ý của ông già.
Mình là kẻ giết người?
Hàng vạn chiến sĩ trong lăng Đế vương là do mình giết sao?
Đùa gì chứ.
Tham Lang cũng tức giận: “Ông già, tôi nghĩ ông già lẩm cẩm rồi.”
“Anh tôi nổi tiếng che chở mọi người, làm sao lại xuống tay với người của mình.”
Ông già tức giận nói: “Tôi đã tận mắt chứng kiến, còn có thể giả saol”
“Nộp mạng đây!”
Ông già lao tới và tấn công Diệp Huyền Tân.