Từ Lam Khiết vừa muốn từ chối, Từ Huy Hoàng vội nói: “Vậy cứ theo lời ngài Thiên đi, đến lúc đó chúng tôi với khiết nhi sẽ đến nhà thăm hỏi.”
Dù Từ Lam Khiết có nói thế nào đi chăng nữa, thì dòng máu đang chảy trong người cô cũng là máu của nhà họ Thiên, để cô về nhà bái lạy tổ tông là chuyện đương nhiên.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Nếu cứ để cô từ chối như thế, thì chuyện này lại càng khó xử hơn.
“Được!”
Chiến thần Côn Luân cũng chuẩn bị rời đi.
“Đợi một chút!” Bỗng nhiên Diệp Huyền Trân nói: “Vẫn chưa tính sổ xong, làm sao đi được? Vừa rồi, ai mới nói, nếu không đánh không được tôi thì sẽ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, còn lè lưỡi liếm giày của tôi đâu rồi?”
Đại não của Xài Được rơi vào mộng một lúc, anh ta vội vàng bò dậy, thè lưỡi liếm giày cho Diệp Huyền Tần y hệt một con chó.
Diệp Huyền Tuần nhìn thoáng qua Thành Côn.
Thành Côn cũng vừa mới nói, nếu như chiến thần Côn Luân không đánh được anh, thì ông ta sẽ đớp c*t cho anh xem. Nhưng mà, bây giờ xương sườn của Thành Côn đã gãy rồi, ông ta đã trở thành người tàn tật, chắc sẽ không có cách nào đớp c*t được đâu.
Diệp Huyền Tần không quan tâm đến ông ta nữa, xoay đầu nói với chiến thần Côn Luân: “Chiến thần Côn Luân, đây là cậu cháu ngoạicủa ông à? Ông dạy bảo hậu bối như thế sao?”
Nghe lời nói của anh, mặt của chiến thần Côn Luân không vui, nói: “Anh nói hưu nói vượn gì đấy. Ai nói với anh, phế vật này là cậu cháu ngoại của tôi chứ “
Diệp Huyền Tần nói: “Là cậu ta chính miệng nói đấy.”
Tới đây, chiến thần Côn Luân đã giận tím mặt: “Chết tiệc, dám dùng tên tuổi của tôi, chắc chắn phải chết.”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
“Không có, tôi không có.” Xài Được lớn tiếng nói: “Tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi. Cậu của tôi là Thành Côn, mà cậu Thành Côn lại xưng anh gọi em với ngài, như thế suy ra, thì ngài chính là cậu của tôi không phải à?”
Chiến thần Côn Luân tức giận trừng Thành Côn: “Một tên bảo vệ thôi, còn dám xưng anh gọi em với chủ nhân mình à? Mang ông ta về, xử lý bằng gia pháp.
Thành Còn nghe vậy đau khổ cầu khẩn nói: “Ngài Chiến Thần, tôi chỉ nói sự thật. Lúc trước, ngài đã chủ động xưng anh gọi em với tôi, thậm chí còn kết bái, ngài quên rồi sao?”
Chiến thần Côn Luân sửng sốt một chút, tiếp theo ông ta hình như đã nhớ ra cái gì đó.
Chắc chắn là tại lúc Huyết Vương giả mạo thành chiến thần Còn Luân nên kết bái thành anh em với Thành Còn đây mà.
Ông đường đường là một chiến thần Côn Luân, thì làm sao để ý đến loại nhân vật nhỏ như Thành Côn được chứ? Chắc chắn, tám chín phần mười là do chiến thần Côn Luân giải mạo kia muốn lợi dụng Thành Côn làm chuyện không phải người thôi. Loại nhân vật nhỏ như ông ta, thường thường sẽ làm ra chuyện lớn,hoặc cũng có thể là chuyện xấu xa hơn.
Cuối cùng chiến thần Còn Luân quyết định mang Thành Còn về nhà họ Nghiêm thấm vấn, ông ấy muốn nhìn xem, Thành Còn có âm thầm cấu kết với chiến thần Côn Luân giả mạo kia hay không.
Sau khi chiến thần Còn Luân dẫn người rời di.
Từ Lam khiết tội nghiệp núp trong ngực của Diệp Huyền Tần. Một tay khác của cô vẫn không quên, bảo vệ bụng dưới của mình.
Tiểu Diệp, anh đồng ý với em đi. Sau này dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, anh đừng rời bỏ em.
Em yên tâm đi Diệp Huyền Tần vuốt ve tóc dài của Từ Lam khiết nói.Lý Khả Diệu thừa dịp không còn người khác ở đây, bà nhỏ giọng hỏi thăm Từ Lam Khiết “khiết nhi, mẹ phát hiện con luôn cố ý che bụng dưới của mình. Có phải trong bụng của con có một tiểu Tiểu Diệp rồi không?”
Từ Lam Khiết đỏ bừng mặt, thẹn thùng gật nhẹ đầu.
Lý Khả Diệu lại tươi cười rạng rỡ: “Con bé ngốc này, chuyện tốt như thế con làm sao lại không nói với cha mẹ chứ. Tiểu Diệp cũng thật là, con đã không hiểu chuyện thì thôi đi, còn nó sao không nói cho mẹ biết một tiếng chứ Từ Lam Khiết nói: “Mẹ đừng trách Tiểu Diệp, thật ra anh ấy cũng không biết Cái gì?
Lý Khả Diệu nghe xong câu nói của con gái mình, bà trợn mắt há mồm, nói: “Con bé này…Thật đúng làm cho người ta không nói được lời nào mà. Chuyện như thế này sao không để cho người sắp làm cha như nó biết chứ.”
Từ Lam khiết cúi đầu, nói: “Con không biết nói thế nào.”
Lý Khả Diệu lại nói: “Được rồi, chuyện này cứ giao mẹ đi, để mẹ tự nói cho thằng bé biết. Thế rồi, Lý Khả Diệu quay đi nhìn Diệp Huyền Tần, nói: “Tiểu Diệp, lúc này con có bận gì không? Con đừng vội, nghe mẹ nói đã…, con đi mua hai vi trứng gà đi, sau này mỗi sáng phải cho khiết nhi ăn hai quả. Còn nữa, sau này con cũng nên bỏ thuốc đi, nó không tốt với trẻ em đâu.”