Diệp Huyền Tần lập tức hỏi: “Hai người bọn họ ở phòng làm việc ở tầng nào?”
Phó tổng giám đốc nói: “Họ ở tầng sáu.”
Diệp Huyền Tần nhìn về phía ông Sở, Diệp Bất Chí và Sát Lang nói: “Đi theo tôi cứu người.” “Được.”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Bốn người không nói gì cả chỉ lao vào đống lửa cứu người.
Phó tổng giám đốc và những người khác đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại.
Ông chủ điên rồi, đám cháy lớn như vậy, ngay cả đội cứu hỏa cũng không dám vào. Nhưng bọn họ lại cứ không mang theo bất kỳ biện pháp tự bảo vệ mà xông vào, cái này so với tự sát thì có cái gì khác nhau?
Tuy nhiên, các nhân viên vậy mà lại cảm thấy cảm động.
Thậm chí ông chủ còn bỏ qua mạng sống của chính mình vì tính mạng của nhân viên, đây thực sự là coi nhân viên như người nhà của chính mình chứ không chỉ là khẩu hiệu. Phó tổng giám đốc vội vàng ngăn lại Diệp Huyền Tần: “Ông chủ, anh không vào được, đây là đường chết”
“Cho dù người bên chữa cháy đến cũng chưa chắc có thể thoát ra hết, huống chi là các người không mang theo bất kỳ biện pháp chữa cháy nào.” Diệp Huyền Tần: “Không sao, vào đi!” Diệp Huyền Tần đi khỏi phó tổng giám đốc và xông vào.
Ở cấp độ của bọn người ông Sở và Diệp Huyền Tần thì ngọn lửa không hề có một chút uy hiếp nào đối với bọn họ.
Họ có thể phân tán ngọn lửa bằng kình khí và ngọn lửa không thể chạm vào họ dù chỉ một chút.
Thậm chí Diệp Huyền Tần có thể hiện thực hóa kình khí của mình và chặn nhiệt độ của ngọn lửa.
Phó tổng giám đốc và những người khác đứng ngây ra đó, hồi lâu không có phản ứng.
Chỉ là khóe mắt có chút ẩm ướt.
Trên tầng sáu, trong phòng đựng thức ăn, hai cô gái đang ôm nhau và khóc.
Hai người này chính là nhân viên của Tập đoàn Đạo Vương, chị em rương Tư Điềm và Trương Tư Vân.
Khi xảy ra cháy, cả hai hoảng sợ bỏ chạy nhưng do chưa quen với lối thoát hiểm của tòa nhà nên đã vô tình đi vào ngõ cụt.
Đã quá muộn để quay lại một lần nữa và ngọn lửa đã chặn đường thoát ra của họ.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Trong cơn tuyệt vọng, hai chị em buộc phải trốn trong tủ đựng thức ăn.
Dù đã dùng khăn tẩm nước bịt hết các khe hở giữa cửa ra vào và cửa sổ nhưng ngọn lửa quá lớn, khói bốc vào cộng với nhiệt độ bên trong tăng cao khiến hai người phụ nữ khó thở.
Họ cảm thấy vô cùng hoảng sợ và bất lực, khóc không ngừng. Em gái Trương Tư Vân nức nở: “Chị ơi, hai chúng ta sẽ… hu hu, em muốn về nhà, em nhớ bố mẹ.”
Chị Trương Tư Điềm giả vờ dũng cảm nói: “Em đừng sợ, đội cứu hỏa nhất định sẽ đến cứu chúng ta.”
Trương Tư Vân nói: “Ngọn lửa quá lớn, có lẽ ngay cả đội cứu hỏa cũng không thể vào được, ôi chị ơi, chúng ta phải làm sao đây?”
Trương Tư Điềm nói, “Hay là… chúng ta hãy nhảy ra khỏi cửa sổ”
Không không!
Trương Tư Vân nhanh chóng từ chối: “Chị ơi, chị biết em mắc chứng sợ độ cao mà. Hơn nữa, dù chúng ta có nhảy xuống cũng sẽ ngã mà chết…”
Trương Tư Điềm hít sâu một hơi, cuối cùng xua tan ý tưởng đó.
Trên thực tế thì cô ta không dám nhảy khỏi tầng sáu, nói như vậy hoàn toàn là để an ủi em gái mà thôi.
Dần dần, khói bay vào ngày càng nhiều, hai người ho sặc sụa, mắt mờ đi nhiều.
Một lúc sau thì Trương Tư Điềm đột nhiên không nghe thấy tiếng họ của em gái mình là Trương Tư Vân.
Trương Tư Điềm nhanh chóng nói: “Em có chuyện gì vậy? Em mau nói chuyện đi.”
Trương Tư Vân khó khăn nói: “Chị ơi, em… em nhìn thấy bố mẹ… bố mẹ chuẩn bị món nước đường lê yêu thích của chúng ta… chị ơi… đến ăn đi…”
“Hu hu!”
Trương Tư Điềm không kiềm chế được cảm xúc, bắt đầu khóc lớn: “Em tỉnh lại đi, em cố gắng tỉnh táo lại đi, đừng ngủ…”
Trương Tư Vân rõ ràng là đã bị sốc và đã bị ảo giác.
Cô ta có thể ra đi bất cứ lúc nào.
Trương Tư Vân không đáp lại Trương Tư Điềm, nhưng mà giọng nói mơ màng của cô ta càng ngày càng nhỏ, cuối cùng trở nên yếu ớt như tiếng muỗi.
Trương Tư Điềm gần như không thể nhịn được nữa, cô ta cảm thấy đại não đau muốn nổ tung, hai mắt sáng trưng, cũng bắt đầu có ảo giác.
Cô ta yếu ớt ngã xuống đất, hô hấp cũng dần dần yếu đi.