Trùng Gia nói: “Sau khi Diệp Huyền Tân đến, cậu ta liên tục bận rộn với việc trả thù cho các anh em, các chuyện khác cậu ta đều không quan tâm”
“ồ?” Ông chủ tò mò hỏi: “Báo thù cho các anh em? Xảy ra chuyện gì vậy?”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Trùng Gia nói: “Diệp Huyền Tân nghỉ ngờ rằng anh em của cậu ta, Ngô Nhất Trí, đã bị bốn gia tộc lớn ở thủ đô sát hại, bây giờ cậu ta đang nhắm thẳng vào bốn gia tộc lớn lớn này mà điên cuồng báo thù. Cậu ấm nhà họ Mộ đã bị Diệp Huyền Tân chôn sống, tiếp sau đây ba nhà nữa có lẽ cũng sắp gặp tai ương.”
Ông chủ gật đầu nói: “Ồ, vậy thì tức là có thể khẳng định rằng Diệp Huyền Tân đến thủ đô không phải là vì tôi mà là nhăm vào bốn gia tộc lớn”
“Bốn gia tộc lớn sao? Ha ha, bọn họ cũng xứng đáng được gọi là gia tộc lớn à? Bọn họ chắc cũng khó mà thoát được kiếp nạn diệt vong. Thế này đi, ông hãy âm thầm liên hệ với bốn gia tộc lớn, giúp đỡ họ một phen.
Bốn gia tộc lớn có thể xử lý Diệp Huyền Tân thì điều này là tốt nhất, còn nếu không xử lý được thì chúng ta đành phái đội giết người kia rực rỡ lên sàn vậy. Nuôi quân nghìn ngày, dùng quân một giờ. Đây là lúc bọn họ báo đáp chúng ta.”
Nhưng hắn ta đâu hay biết rằng, việc Diệp Huyền Tân báo thù cho các anh em chỉ là một khía cạnh. Lấy được thư khẩn từ tay Chung Thanh, điều tra ra thân phận của cô ta mới là mục đích chính.
Tại biệt thự nhà họ Chung, vốn gọi là dinh thự nhà họ Ngô. Kể từ sau khi Chung Thanh “kế thừa” lại căn nhà này từ tay Ngô Nhất Trí, cô ta đã đổi tên căn nhà. Chung Thanh chẳng mấy khi có thời gian rồi rãi, đang ngồi bên cạnh bờ hồ cho cá chép ăn.
Cá chép ăn không biết no, chỉ cần thấy đồ ăn là sẽ ăn liên tục, ăn đến khi bội thực chết thì thôi. Nhìn từng con cá chép bội thực chết, lật ngửa bụng nổi lên trên mặt nước, Chung Thanh không nhịn được mà cười khanh khách. Cô ta thích cảm giác nắm thóp được sinh mạng, ngồi tít trên tầng cao.
Đang cười vui vẻ, trên đầu bỗng đâu bay đến một chiếc trực thăng. Chiếc trực thăng bay lên trên mặt nước, mở cửa khoang, quăng một chiếc bao tải ra.
Chết tiệt!
Chung Thanh vô cùng hoảng sợ, cuống cuồng nấp đi.
Bùm!
Chiếc bao tải rơi vào trong hồ nước, giống như một quả bom nổ tung, khiến nước trong hồ bắn tung toé lên tận trời. Một chú cá cũng theo đó bay ra đập vào đầu của Chung Thanh, lưu lại vô số những vết hãn của vảy cá.
Chung Thanh thảm hại ướt như chuột lột giận tím mặt mày: “Khốn kiếp, là kẻ nào dám đến nhà họ Chung tao giở trò!”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Tiếng động lớn như vậy đã thu hút rất đông người nhà họ Chung và đám người ở.
Ai nấy đều chạy tới hóng chuyện.
“Có chuyện gì vậy?”
“Ở đây xảy ra vụ nổ lớn à?
Chung Thanh nghiến răng nói: “Khốn kiếp, vừa rồi có một chiếc trực thăng ném vào trong hồ một cái bao tải.”
Mọi người ngay lập tức nhìn về phía hồ nước. Sau đó, từng tiếng hít một hơi lạnh liên tục vang lên. Trong hồ quả nhiên có một chiếc bao tải đang nằm đó. Chiếc bao tải đang không ngừng rỉ máu ra xung quanh, một nửa hồ nước đã bị nhuộm đỏ.
Một ý nghĩ táo bạo kinh dị nảy ra trong đầu mọi người. Trong chiếc bao tải kia không phải là đựng một con người đấy chứ.
Sự nhận thức này khiến ai nấy đều bị doạ cho trở nên tái nhợt, ồn ào nhốn nháo.
“Hoảng hốt cái gì” Chung Thanh cáu gắt Bảo vệ, xuống lôi cái bao tải này lên nói đây”
Cho dù bảo vệ cũng bị doạ cho hết hồn nhưng vẫn bất chấp kéo chiếc bao tải lên.
Bao tải sớm đã bị máu nhuộm thành màu đỏ.
“Mở bao tải ra!” Chung Thanh ra lệnh.
Bảo vệ cẩn thận mở dây buộc. Miệng bao tải vừa được mở, ngay lập tức có một đống máu thịt lăn ra, máu me kinh dị. Có người quay đầu lại nôn thốc nôn tháo. Bên trong có chứa người chết là điều không còn gì nghỉ ngờ nữa Chung Thanh dựng tóc gáy: “Mẹ kiếp, dám ném xác người vào nhà họ Chung, bà chắc chắn sẽ bắt mày trả giá. Chung Chí Minh, huy động toàn bộ lực lượng điều tra cho chị, rốt cuộc là kẻ nào lại to gan đến thế!”
Thế nhưng, không có ai trả lời.
Có người khẽ lên tiếng: “Cậu Chung Chí Minh sáng nay ra khỏi nhà, đến bây giờ vẫn chưa trở về.”
“Hả?” Chung Thanh kinh ngạc nói: “Sao lại thế được, vừa rồi nó còn chủ động gửi tin nhắn cho tôi, nói là đã trở về rồi”
“Đợi đã..” Cô ta sợ hãi nhìn chiếc bao tải, giọng run lẩy bẩy: “Mau, mau lôi thi thể trong bao tải ra”