Nhớ đến Diệp Huyền Tần vẫn còn nguyên vẹn, một ý nghĩ táo bạo nảy lên trong đầu mọi người.
Tuy nhiên, ý nghĩ này nhanh chóng bị bọn họ bác bỏ. Quyền Vương là người bất khả chiến bại trên thế giới này, Diệp Huyền Tần sẽ không bao giờ có thể đánh bại được anh ta.
Nhìn thấy Diệp Huyền Tần, toàn thân Quyền Vương không khỏi run rẩy, anh ta nhanh chóng cúi đầu tránh xa Diệp Huyền Tần.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Anh ta đã cố ý đợi bên trong sàn đấu một lúc rồi mới đi ra, còn tưởng rằng Diệp Huyền Tần đã đi rồi, không ngờ lại gặp lại anh ở đây.
Diệp Huyền Tần đã để lại một bóng ma tâm lý quá lớn đối với Quyền Vương, Quyền Vương không cố gắng tránh mặt Diệp Huyền Tần mới là lạ.
Diệp Huyền Tần đột nhiên nói: “Quyền Vương, dừng lại!”
Quyền Vương rùng mình, vội vã dừng bước. Anh ta xoay người, cúi đầu cung kính với Diệp Huyền Tần: “Ngài. Ngài có gì sai bảo?”
Diệp Huyền Tần đáp: “Anh vốn không xứng với danh hiệu Quyền Vương. Bây giờ tôi sẽ tước danh hiệu Quyền Vương của anh, có ý kiến gì không?”
Quyền Vương đâu dám có ý kiến, vội vàng gật đầu: “Ngài dạy rất phải, tôi không xứng đáng làm Quyền Vương.”
“Về sau ngài sẽ chính là Quyền Vương.”
Diệp Huyền Tần khinh thường nói: “Hai chữ Quyền Vương đó mà xứng với tôi sao!”
“Cút đi!”
Được, đượ!
c Quyền Vương như được đại xá, chật vật bỏ chạy.
Lúc này xung quanh vô cùng yên tĩnh, không có bất kỳ một tiếng động nào, thế ưng trong đầu những người đứng đây đều như có tiếng sét đánh vang dội.
Hai chữ “khiếp sợ” hiện rõ lên trong mắt bọn họ.
Diệp Huyền Tần dám ăn nói như vậy với Quyền Vương, thậm chí còn dám tước bỏ danh hiệu của Quyền Vương!
Mà mấu chốt là Quyền Vương không những không tức giận mà thậm chí còn cúi đầu trước Diệp Huyền Tần và chủ động nhường danh hiệu ấy cho Diệp Huyền Tần.
Điên rồi, điên rồi, thế giới này nhất định là điên rồi! Diệp Huyền Tần thực sự đã đánh bại Quyền Vương! Bọn họ vô cùng kinh hãi, đến mức quên mất cả việc đánh cược.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Hàn Tây Thi nhất thời cũng chưa thể chấp nhận được chuyện này, cô ta vội hỏi một người quen vừa bước ra khỏi Quyền Quán: “Ông chủ Lưu, tình hình trận chiến bên trong thế nào?”
Đám đông vội xúm lại lắng nghe.
Đối phương hít sâu một hơi: “Có thể mọi người không tin, nhưng Diệp Huyền Tần không thi triển bất kỳ chiêu thức gì đã đánh bại Quyền Vương rồi.”
“Cảnh tượng ấy vô cùng hùng tráng, nếu có thể tận mắt chứng kiến trận chiến này, có chết cũng không tiếc!”
Cái gì?
Không dùng bất kỳ chiêu thức nào đã đánh bại được Quyền Vương?
Người họ Diệp này rốt cuộc đã làm thế nào vậy?
Bọn họ liên tục hỏi những người vừa bước ra khỏi Quyền Quán, và tất cả mọi người đều có một câu trả lời giống nhau.
Lúc này bọn họ không muốn tin cũng phải tin rằng Diệp Huyền Tần đã thực sự đánh bại Quyền Vương, hơn nữa, đó còn là một chiến thắng áp đảo.
Mọi người bắt đầu trở nên sợ hãi Diệp Huyền Tần, bọn họ không nhịn được mà đứng cách xa anh ra.
Chỉ có Hàn Tây Thi vẫn đứng tại chỗ, cô ta nhìn Diệp Huyền Tần với anh mắt mê ly.
Những người mạnh, đặc biệt là một người trẻ tuổi vượt qua được Quyền Vương, luôn có một sức hấp dẫn vô cùng đối với phụ nữ.
Diệp Huyền Tần nhìn hai tên nhân viên bảo vệ béo và gầy: “Hai người, hãy giải quyết tiền đánh cược của Phương Như.
“Được, được!” Hai tên bảo vệ luống cuống chạy đi giải quyết.
Chỉ có Hàn Tây Thi và Phương Như là đặt cược vào Diệp Huyên Tần.
Tiần đánh cược của Phương Như nhanh chóng được thanh toán, cô bé đặt cược ba mười lăm nghìn đồng, giờ đây số tiền thu về là ba tỷ rưỡi!
Diệp Huyên Tần nói đùa: “Phương Như, cháu hẳn là triệu phú trẻ nhất trên thế giới, từ hai bàn tay trắng làm nên.
Phương Như còn chưa có nhiều khái niệm về chuyện tiên bạc, cô bé thận trọng nói: “Chú Diệp, ba tỷ rưỡi có phải là rất nhiêu không?”
Diệp Huyên Tân cười gật đầu: “Đối với một người bình thường đương nhiên là rất nhiều. Bọn họ cả đời kiếm tiên, có lẽ cũng không thể tiết kiệm được từng ấy.
Phương Như vô cùng vui mừng: “Thật sao? Vậy thì cháu phải đưa tiên này cho mẹ cháu, để sau này mẹ cháu không phải vất vả như vậy nữa, có thể dành nhiều thời gian rảnh rỗi chơi cùng cháu hơn.”
Diệp Huyên Tần vuốt mái tóc dài của Phương Như: “Không cân đâu, mẹ cháu bây giờ đã là tỷ phú rồi, cho nên sẽ không cần tiền của cháu nữa.”
Ánh mắt Diệp Huyền Tần dừng lại trên người Hàn Tây Thi: “Trước đây chúng ta đã thỏa thuận rồi nhỉ, nếu tôi thắng, cô sẽ đưa cho tôi toàn bộ tiên đánh cược.”