Diệp Huyền Tần lạnh giọng nói: “Người sẽ lấy mạng của cô.”
Vương Quý Hương nhận ra người này rất xa lạ nên càng tức giận cứ thế chỉ vào Diệp Huyền Tần rồi chửi ầm lên:
“Con mẹ nói anh là ai vậy, biến ngay cho bà đây!”
Cô ta vừa nói vừa muốn xô đẩy Diệp Huyền Tần ra ngoài.
Diệp Huyền Tần dứt khoát bắt một cái được bả vai của cô ta, dừng sức kéo ra bên ngoài cửa.
Vương Quý Hương bay thẳng ra ngoài, đâm mạnh vào trên tường rồi rơi lại xuống đất, đau đớn kêu rên: “Cái đồ khốn khiếp, con mẹ nó anh là ai, anh dám đánh tôi thì anh muốn chết đúng chứ.”
Diệp Huyền Tần giận dữ nói: “Biến vào nhà vệ sinh xin lỗi Uyển Nhi đi.”
Trong lòng Diệp Huyền Tân hiểu rõ, Vương Quý Hương này đã khiến cho Uyển Nhi có một bóng ma tâm lý rất nặng nề.
Nếu không diệt sạch bóng ma tâm lý của con bé, có lẽ sau này sẽ ảnh hưởng tới thế giới quan của Uyển Nhi, và ảnh hưởng cả về tính cách của con bé sau này.
vương Quý Hương chửi: “Tôi biết rồi, con mẹ nó anh chính là bạn của Chuột Con kia chứ gì.”
“Để tôi xin lỗi một đứa nhỏ ăn mày như vậy thì đúng là mơ mộng hão huyền.”
Diệp Huyền Tần cười lạnh tanh: “Không xin lỗi vậy thì chết đi!”
Diệp Huyền Tần lại đá Vương Quý Hương một đá, đá thẳng cô ta bay ra ngoài bảy tám mét.
Anh không muốn Uyển Nhi nghe được tiếng động bên ngoài lại khiến Uyển Nhi sợ hãi mình.
Cho nên vẫn nên xử lý chuyện này xa nhà vệ sinh một chút.
Một cú đá này lực vô cùng mạnh, sau khi Vương Quý Hương té xuống cơ thể liền cuộn thành hình một con tôm bự, sau đó nôn ra mấy ngụm máu liền, hít thở gian nan, sắc mặt nghe tới trắng bệch.
Động tĩnh lớn như vậy, kéo tới không ít người vây xưm, bàn tán xôn xao.
“Tên nhóc này là ai vậy, ngay cả Vương Quý Hương mà cũng dám đánh.”
“Người nào không biết, chồng Vương Quý Hương là đội trưởng đội bảo vệ ở Bệnh viện, anh cả của Viện trưởng bệnh viện, loại người như này cũng không dễ chọc đâu.”
“Hãi, người trẻ tuổi quá mức ngông cuồng, xúc động là chính xác!”
Vương Quý Hương cắn răng ken két, vẻ mặt dữ tợn kinh khủng: “Chết, mày phải chết!”
“Ông Vương, ông Vương, nhanh biến ra đây cho bà, có người bắt nạt bà đây.”
Rất nhanh, mấy người bảo vệ liền chen vào trong đám người.
Một màn trước mặt này khiến cho sắc mặt của mấy bảo vệ không kiềm chế được.
Đội trưởng đội bảo vệ là ông Vương đi tới trước mặt Vương Quý Hương, hỏi: “Bà xã, là ai ra tay đánh bà vậy.”
Vương Quý Hương chỉ một ngón tay vào Diệp Huyền Tân: “Là thằng đó!”
Ông Vương đứng dậy, rút gậy điện trong người ra,dữ tợn đi với chỗ Diệp Huyền Tần: “Thằng nhóc này, cậu biết không, đây là bệnh viện chỗ chăm sóc cho người bệnh, không phải chỗ cho cậu đánh người.”
“Nhưng mà, cậu dám đánh bà xã của tôi, vậy hôm nay ông đây sẽ phá lệ, đánh chết cậu thì thôi!”
“Anh em, cầm vũ khí lên!”
Mấy bảo vệ mà ông ta dẫn theo liền móc gậy điện ra, bao vây Diệp Huyền Tần lại.
Diệp Huyền Tần khinh thường nói: “Mấy cái tên nhãi nhép như này không xứng để nói chuyện với tôi.”
“Cho viện trưởng các người tới đây, mười phút nữa nếu không gặp được người thì ông ta đừng mong làm nữa!”
Phụt!
Ông Vương cười:”Sắp chết tới nơi rồi còn nói chuyện ngang ngược, con mẹ nó tao cũng phục khí phách của mày.”
“Lên luôn cho ông!”
Mấy bảo vệ nhanh chóng thu hẹp vòng vây, giơ gậy điện vọt tới chỗ anh.
Tại hiện trường vang lên một trận hút khí, tất cả mọi người đều cảm thấy chảy mồ hôi lạnh cho cậu trai trẻ này.
Người trẻ tuổi này tay trắng lại phải đối đầu với bốn năm người cầm côn điện trong tay, căn bản là không có khả năng thắng được.
Mọi người thậm chí còn tưởng tượng ra được một lúc nữa Diệp Huyền Tần thảm hại bao nhiêu.
Không ít người không đành lòng nhìn một màn tàn nhẫn này nên nhao nhao nhắm mắt lại.
Diệp Huyền Tần đứng im không hề động đậy.
Chờ cho tới khi mấy người bảo vệ đứng cách anh chừng bố mét thì Diệp Huyền Tần mới động đậy.
Anh lắc hai tay, trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện mấy cây kim nhỏ.”