Ngày trước, lúc cậu ta bị Thần Soái phế tứ chi, liền cho rằng đời này của mình đã biến thành kẻ tàn phế, chỉ có thể nương nhờ người khác xin ăn mà sống qua ngày.
Nhưng không ngờ, giờ đây Chiến thần Côn Luân vua cha lại tin dùng cậu ta một lần nữa, thậm chí còn để cậu ta điều hành nhà xưởng quân đội.
Mùa xuân thứ hai của mình đã đến rồi!
Nhưng, cậu ta vẫn còn giữ được lý trí: “Vua cha, con…con tứ chi đều tàn phế cả rồi.”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Bảo con quản lý nhà xưởng quân đội, có thể sẽ có người không phục.”
Chiến thần Côn Luân: “Không sao cả. Ta sẽ phục hồi tứ chi cho con.
Cái gì!
Thiên Hành Kiện cảm động suýt rơi nước mắt ngay tại đó: “Vua cha, con…cơ thể của con vẫn có thể hồi phục sao?”
Chiến thần Côn Luân gật đầu: “Đương nhiên.”
“Hiện tại ta là cường giả cấp Vương, nếu có thể lấy được vài miếng linh thạch, phục hồi tứ chi cho con vẫn là việc nằm trong khả năng của ta.”
Mọi người ở nhà họ Thiên vui mừng khôn xiết, lớn tiếng chúc mừng.
Trước đây, Thiên Hành Kiện từng nói với bọn họ, rằng cường giả đệ nhất cấp Vương Đại Hạ chính là Chiến thần Côn Luân.
Nhưng sau này, nhiều minh chứng cho thấy cường giả đệ nhất cấp Vương không phải là vua cha.
Bọn họ đã sinh ra nghi ngờ.
Nhưng, bây giờ chính miệng Chiến thần Côn Luân đã thừa nhận, nói rằng ông ta là cường giả cấp Vương, lần này sẽ không chạy trốn nữa.
Thiên Hành Kiện nói: “Vua cha, ai ai cũng biết, khoảng linh thạch Đại Hạ được cường giả cấp Vương bảo vệ”
“Nếu người đang bảo vệ khoảng linh thạch, vậy muốn lấy được linh thạch không phải là chuyện khó khăn gì.”
Nhưng Chiến thần Côn Luân lắc đầu: “Sai.”
“Cường giả đệ nhất cấp Vương trông coi linh thạch khoảng mà các người nói không phải là ta.”
“Ta cũng mới đạt được cảnh giới vương giả, mà biết được chuyện này chỉ có ta và các người.”
“Đại Hạ vẫn chưa chính thức phong vương cho ta.”
Đám đông ngạc nhiên một trận.
Thiên Hành Kiện: “Cũng chính là nói, bây giờ tại Đại Hạ có hai cường giả cấp Vương?”
Chiến thần Côn Luân gật đầu. Mọi người đều bừng tỉnh.
Nhưng không sao, dù ông ta ở vị trí thứ nhất hay thứ hai, chỉ cần có thể đạt được cấp Vương là được rồi.
Trong tâm bọn họ, sức mạnh của các cường giả cấp Vương đều như nhau cả.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Chiến thần Côn Luân nói: “Đối với quyết định vừa rồi của ta, các người không có ý kiến gì chứ.”
“Nếu không có ý kiến thì giải tán.”
“Đợi một chút.” Từ Lam Khiết gấp gáp nói: “Vua cha, nhà xưởng quân đội thứ ba hiện tại đang sáp nhập với tập đoàn Diệp Linh.”
“Nếu bỗng dưng nhà xưởng quân đội thứ ba đổi người quản lý, vậy sẽ rất phiền phức, thậm chí còn phát sinh nhiều bất trác”
Chiến thần Côn Luân gật đầu: “Hừm, nói cũng đúng.”
“Như vậy đi, Thiên Hành Kiện, tập đoàn Diệp Linh cũng do con phụ trách luôn đi.
“Hai công ty cùng một người quản lý, như vậy sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
A!
Từ Lam Khiết tái xanh mặt mày.
Ông ta không chỉ muốn cướp đi nhà xưởng quân đội, mà còn ngấm ngầm chiếm đoạt tập đoàn Diệp Linh.
Cô tuyệt đối không cho phép.
Cô vội vàng phản đối: “Vua cha, tôi không đồng ý!”
“Câm miệng.” Chiến thần Côn Luân tức giận mắng: “Bây giờ ta là chủ nhân của nhà họ Thiên, mọi thứ đều do ta quyết định.
“Cô không đồng ý ư, tội khi sư diệt tổ phải được xử lý thích đáng!”
Mọi người ở nhà họ Thiên trong lòng vui như nở hoa.
Ha ha, vua cha anh minh, làm rất tốt!
Tạp chủng Từ Lam Khiất này vốn không xứng làm người của nhà họ Thiên.
Nhưng bọn chúng đâu nào biết, Chiến thần Côn Luân làm như vậy, là đang dần biến nhà họ Thiên thành phủ Thân Vương, ngâm thôn tính tất cả mọi thứ.
Bao gồm cả bọn chúng.
Hòa Mạnh Trường muốn biến đầy tớ của nhà họ Thiên thành đầy tớ của phủ Thân Vương, làm nô tì từ đời này sang đời khác.
Từ Lam Khiết buồn bã quay về nhà.
Đối với cô, hôm nay quả là một ngày hết sức tệ hại.
Không chỉ mất đi vị trí gia chủ Thiên, nhà xưởng quân đội và tập đoàn Diệp Linh cũng bị Chiến thân Côn Luân dòm ngó đến.
Trong lòng cô ngập tràn ủy khuất, cô thật sự không hiểu nổi tại sao chỉ mới hơn một năm xa cách mà Chiến thần Côn Luân lại thay đổi nhiều như vậy!
Bây giờ cô không muốn nghĩ đến bất cứ điều gì, chỉ muốn được nghỉ ngơi một lát.
Mấy ngày nay bận rộn chuyện công ty, thật khiến cô mệt mỏi rã rời.
Cô chìm vào giấc ngủ trong vô thức.
Cô vừa thiếp đi, Diệp Huyên Tần liền quay vê.
Anh cũng vừa làm xong việc của mình.