Mục lục
Thần soái hộ quốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1749


Diệp Huyền Tần nói: “Tôi rất xác định, bây giờ tôi là cảnh giới Tuyệt Điện.”


“Cách Tiên Cảnh, hình như vẫn còn một khoảng cách nhất định nữa.”


Bất Chí: “Haiz, cùng là cảnh giới Tuyệt Điện, sao cậu lại xuất sắc như vậy chứ?”


“Khiến cho cái người là cảnh giới Tuyệt Điện như tôi cũng ngại tự xưng mình là cảnh giới Tuyệt Điện mà.” Ông Sở: “Chỉ là cảnh giới Tuyệt Điện liền có được thực lực như vậy, còn có thể khiến khí kình thực thể hóa. “Nếu cậu thật sự bước vào Tiên Cảnh… vậy thì còn khủng bố tới mức nào nữa chứ.” Diệp Huyền Tần nói: “Thôi vậy, trước hết không nói cái này nữa.”



VietWriter cập nhật nhanh nhất.


“Bắt hai tên thuật sĩ nước Á kia lại đi!”


“Vâng!”


Độc Lang vội vàng tuân lệnh đi lên kiềm chế haitên thuật sĩ nước Á kia lại.


Hai tên thuật sĩ nước Á kia đã sớm bị sự khủng bố của Diệp Huyền Tần làm cho khiếp sợ, cả người đều ngày ra như phỗng.


Đợi đến khi bản thân bị trói lại rồi mới coi như tỉnh táo lại.


Mà phản ứng đầu tiên sau khi tỉnh táo lại của bọn chúng chính là tự sát.


Bọn chúng không dám tưởng tượng nếu như mình rơi vào tay Diệp Huyền Tần thì sẽ có kết cục thảm thiết tới mức nào.


Thậm chí còn sẽ liên lụy đến nước Á.


Chẳng qua, hiển nhiên Diệp Huyền Tần sẽ không cho bọn chúng cơ hội để tự sát.


Anh hét lên một tiếng: “Nếu hai người các người dám tự sát, thì tôi nhất định sẽ giết vào nước Á, giết sạch chín đời dòng họ nhà hai người!”


Hai người kia toàn thân đều run lên cầm cập.


Không thể không từ bỏ ý định tự sát trong đầu. Bọn chúng không hề có chút hoài nghi nào về chuyện Diệp Huyền Tần có dám giết vào nước Á, giết sạch chín đời dòng họ nhà bọn chúng hay không.


Bởi vì anh đã dám xông vào Đoạn Trường Tuyệt Tình Cốc rồi, chẳng lẽ còn không dám giết vào nước Á hay sao?


Diệp Huyền Tần lạnh nhạt nói: “Hai người trộm vận mệnh quốc gia của Đại Hạ tôi, giết chiến sĩ Bắc Cương của tôi, có biết tội chưa.Ram rap!


Hai người không chút do dự liền quỳ xuống: “Thần Soái, oan uổng quá!”


“Chiến sĩ Bắc Cương là bị đàn chủ của phân đàn thứ tư là Diệp Hiên Tần lợi dụng tà thuật dụ đến dưới Đoạn Trường Tuyệt Tình Cốc, không liên quan gì tới chúng tôi mà.”


“Hơn nữa là bọn họ ép chúng tôi sử dụng pháp thuật, lợi dụng thi thể của tướng sĩ Đại Hạ để hút vận mệnh quốc gia của Đại Hạ đến.”


“Chúng tôi vô tội mà.”


Diệp Huyền Đạo nói: “Bọn họ hút vận mệnh quốc gia của Đại Hạ đến là có mục đích gì?”


Hai thuật sĩ người nước Á nói: “Bọn họ hút vận mệnh quốc gia đến là để Chúc Cửu Âm cắn nuốt, cất giữ lại, còn về mục đích cụ thể thì chúng tôi không biết “Chúng tôi chỉ là trong ngẫu nhiên nghe anh ta nhắc đến, nói cái gì mà khôi phục Côn Luân gì đó.”



Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.


“Chi tiếc rõ ràng hơn thì chúng tôi không rõ.


Khôi phục Côn Luân?


Là có ý gì?


Khôi phục lại núi Côn Luân sao?


Núi Côn Luân là Núi Thần nổi danh của Đại Hạ, tương truyền trên núi có thần tiên xa xưa sinh sống.


Bọn chúng muốn hồi sinh lại thần tiên sống trên núi Côn Luân?


Bây giờ có nghĩ mấy thứ này cũng không có ýnghĩa gì.


Đợi khi bắt được Diệp Hiện Tần rồi thì tự nhiên sẽ hỏi rõ được mọi chuyện thôi.


Diệp Huyền Tần nói: “Hành vi của các người có liên quan gì đến nước Á không?”


Hai tên thuật sĩ vội vàng lắc đầu: “Không có không có.”


“Nước Á không hề biết gì về hành vi của chúng Diệp Huyền Tần: “Trong miệng toàn lời nói dối.” tôi.”


“Trước đó lúc tôi xuống Đoạn Trường Tuyệt Tình Cốc thì nước Á ngăn cản đủ kiểu, thậm chí còn không tiếc phát động chiến tranh giữa các nước.”


“Bây giờ xem ra, nhất định là vì bọn họ sợ tôi phát hiện ra mấy người nên mới liên tục ngăn cản chúng tôi.”


“Độc Lang, giải bọn họ về quân doanh Bắc Cương trông coi cẩn thận.”


“Đợi sau khi xử lý xong chuyện của Diệp Hiên Tần thì tôi sẽ dẫn theo hai người bọn họ giết vào nước Á, đối chất trước mặt quốc chủ nước Á.”


“Nếu quốc chủ nước Á không cho chúng ta một lời giải thích hợp lý, vậy thì giết hết!”


Đã rõ!


Hai cánh tay của Độc Lang lập tức chém xuống. Hai người ngay tức thì liền ngất lịm đi.


Diệp Huyền Tần. “Chúc Cửu Âm đâu?”


Độc Lang cầm con rắn nhỏ ra: “Anh, thưởng vật nhỏ này cho em đi”


“Đem nó đi hầm canh rần là hết sảy luôn rồi.”


Diệp Huyền Tần nói: “Con rằn thuồng luồng này có thể cản nuốt vận mệnh quốc gia, nhất định không phải là linh vật bình thường.”


“Cứ giữ lại đi, đợi ngày khác đưa cho sở nghiên cứu giải phẫu ra xem, có khi có thể tạo phúc cho Đại Hạ”


Được rồi Trên mặt Độc Lang tràn đầy thất vọng Chúc Cửu Âm run rẩy toàn thân, đã sống không còn luyến tiếc gì nữa.


Độc Lang loay hoay một hồi sau đó liền cột Chúc Cửu Âm vào trên cánh tay mình, thắt lại thành một nút thắt chết, khòng sợ nó chạy thoát nữa Diệp Huyền Tân nói: “Mấy người có biết Diệp Hiên Tân đi đâu rồi không?”


Diệp Hiên Tần là ai?


Mấy người đưa mắt nhìn nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK