Diệp Huyền Tần chợt hiểu ra. Dù có vào thời kỳ hoàng kim của mình, mình không nghĩ có thể cáng đáng nổi từ “Thần” này. Trong thiên hạ, có lẽ chỉ có sư phụ Ông Tư Bạch có thể được xưng tụng là “Thần” thôi.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Diệp Huyền Tần mang máng có thể nghe được đằng trước có tiếng quát và tiếng bước chân trầm đục vang vọng. Âm thanh vang như chuông, nên bước nặng nề và chững chạc.
Diệp Huyền Tần không khỏi tăng nhanh bước chân. Sau khi ra khỏi thôn, trước mắt anh là một võ trường hùng vĩ.
Trên võ trường có hơn sáu trăm người đàn ông cường tráng đang cởi trần tập quyền. Dưới ánh mặt trời, cơ bắp màu đồng của họ được chiếu sáng lấp lánh và rực rỡ ẩn chứa sức mạnh vô cùng. Q
uyền nào của họ cũng đầy uy lực, nắm tay rung động đủ thấy sức mạnh không tầm thường. Cách xa vậy nhưng Diệp Huyền Tần cũng bị uy thế của họ làm chấn động! Diệp Huyền Tần hỏi dò: “Lão trưởng thôn, đây là Lão trưởng thôn cười: “Đây là một món quà chủ tử đã chuẩn bị cho thiếu chủ. Thiếu chủ, mời đi theo tôi.”
“Ừm.” Diệp Huyền Tần theo lão trưởng thôn lên đài thi đấu.
Lão trưởng thôn hô to: “Quân đoàn Thanh Long, tập họp!”
Sáu trăm người đàn ông cường tráng lập tức dừng đánh quyền, tự động dàn thành một trận hình vuông, được huấn luyện nghiêm chỉnh và nhịp nhàng! Lão trưởng thôn nói: “Cuối cùng, thiếu chủ đã đến rồi. Thời khắc các cậu giúp sức cho thiếu chủ đã tới.”
Bất chợt ánh mắt của sáu trăm người đàn ông trở nên nóng rực, cực kỳ kích động. Mọi người đều nhìn Diệp Huyền Tần: “Quân đoàn Thanh Long nguyện cống hiến cho thiếu chủ.
Dù mai sau có lên núi đạo, xuống biển lửa, chết cũng không chối từ Họ lặng lẽ ở đây đã lâu, kiên nhẫn chờ thiếu chủ xuất hiện. Hôm nay, cuối cùng thiếu chủ cũng đã xuất hiện, rốt cuộc họ có thể trổ tài năng của mình ra rồi.
Diệp Huyền Tần tràn đầy rung động, anh nhận thấy rõ được quân đoàn Thanh Long này có khoảng năm mươi cường giả Phong Vương, có vài người còn là Chiến thần! Ở thời kỳ cường giả Vương cảnh xưng bá hiện nay thì quân đoàn Thanh Long này đủ để vượt qua tất cả các thế lực lớn toàn cầu rồi. Món quà sư phụ Ông Tư Bạch để lại cho mình thật dày và nặng! Họ chính là chiếc chìa khóa để mình Đông Sơn tái khởi Diệp Huyền Tần vung tay lên.
“Quân đoàn Thanh Long nghe lệnh!”
“Có quân đoàn Thanh Long!” Diệp Huyền Tần: “Hôm nay loạn thần tặc tử làm loạn Đại Hạ, nguy hiểm trăm bề. Tôi ra lệnh cho các anh ngày mai theo tôi xuất thể diệt trừ loạn đảng!” “Quân đoàn Thanh Long, nghe lệnh!”
Diệp Huyền Tần: “Được rồi, tiếp tục tập luyện!” “Tuân lệnh!” Quân đoàn Thanh Long lại bắt đầu thao luyện. Phần lớn quân đoàn Thanh Long đều có cơ thể võ giả, họ cùng thao luyện thì có thể hiểu hiện trường rúng động đến nhường nào.
Họ như có ý muốn thể hiện trước mặt Diệp Huyền Tần nên càng gắng sức thao luyện hơn trước. Khí thế ngất trời, xúc động dâng trào!
Lão trưởng thôn nói: “Thiếu chủ, tôi phụng lệnh chủ tử huấn luyện ra quân đoàn Thanh Long tặng ngài làm quà. Mong thiếu chủ vui vẻ nhận lấy.
Diệp Huyền Tần vô vỗ vai ông ta; “Vất vả cho ông rồi, xin cảm ơn. Họ sẽ là lá bài tẩy để tôi Đông Sơn tái khởi!”
Lão trưởng thôn nói: “Thiếu chủ khách sáo quá! Đúng rồi thiếu chủ, thần còn có một món quà cực to muốn dâng tặng cho ngài.”
Diệp Huyền Tần hỏi: “Còn quà gì nữa ư?”
Lão trưởng thôn nhìn lão quái Âm Ti: “Nếu thần không đoán sai, thiếu chủ đã luyện thành công Hấp Tinh Đại Pháp rồi.”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Đúng vậy!”
Lão trưởng thôn nói tiếp: “Tôi muốn dâng lên vài cường giả Vương cảnh cho thiếu chủ để cung cấp kình khí cho thiếu chủ nhằm tăng cường lực chiến.”
Diệp Huyền Tần cau mày hỏi: “Ông muốn tôi hút kình khí của quân đoàn Thanh Long? Không được!”
Lão trưởng thôn cười đáp: “Thần Soái lo thừa rồi.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tối nay thân sẽ đưa vài kẻ thù Vương cảnh đến!”