Lúc này người dân thôn Lý Gia mới nhận ra rằng, Bên trong quan tài thực chất là thân xác chưa lạnh của người thân họ.
Mà bây giờ, Cuối cùng họ cũng trở về.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Thậm chí, tất cả đều được phục hồi, truy tặng danh hiệu cá nhân có công lao đặc biệt, được nhà nước lo tang lễ.
Điều ước ấp ủ bấy lâu nay cuối cùng đã thành hiện thực Người dân thôn Lý Gia lần lượt quỳ xuống, gào khóc thảm thiết.
Chỉ có lớn tiếng khóc, họ mới có thể trút bỏ sự bất công và những bất bình của mình trong nhiều năm qua. Mặt Chu Vĩ tái mét, vừa đó vừa trắng.
Anh ta không thể chấp nhận kết quả này.
Anh ta không bao giờ cho phép những người từng bị chà đạp dưới chân mình trước đây.
Bây giờ lại ngồi ngang hàng với anh ta, thậm chí cao hơn một bậc.
Anh ta bước đến gần thủ lĩnh, chất vấn: “Anh là người của bộ phận nào?”
“Đồng thời truy tặng danh hiệu cá nhân có công lao đặc biệt cho mười nghìn người, chuyện này chưa từng xảy ra. “Ai cho anh đặc quyền này.”
Thủ lĩnh thờ ơ nói: “Làm sao, anh đang chất vấn chúng Chu Vĩ sợ hãi trước ánh mắt sắc bén của thủ lĩnh, với tôi?” vàng phủ nhận. “Không… không có, tôi chỉ hỏi bừa thôi.”
Ảnh mắt kính trọng của thủ lĩnh hướng tới Diệp Huyền Tân. “Chính anh ấy là người đã trao tặng danh hiệu cá nhân có công lao đặc biệt cho mười nghìn người và tổ chức tang lễ cấp nhà nước.”
Ha!
Chu Vĩ càng thêm bất mãn. “Anh ta là ai, dựa vào cái gì mà truy tặng danh hiệu cá nhân có công lao đặc biệt cho hàng chục nghìn người, thậm chí sắp xếp tang lễ cấp nhà nước.” Thủ lĩnh mim cười: “Mở to mắt ra mà nhìn cho rõ, xem anh ấy là ai.”
Nói xong, anh ta đi tới bên người Diệp Huyền Tần, kh lưng quỳ xuống. “Nhiệm vụ của đơn vị 301 đã hoàn thành, xin thần soái ra chỉ thị”
Diệp Huyền Tân: “Ừm, anh tạm thời ở lại đây, giúp người nhà của đội lính đánh thuê Bảo Biển sửa sang nhà cửa và xây dựng các tiện nghi sinh hoạt cần thiết.”
Thủ lĩnh: “Tuân theo mệnh lệnh của thần soái”
Tiếng kêu khóc đột nhiên dừng hẳn, không khi đông đặc lại Vô số ánh sáng nhìn về phía Diệp Huyền Trân.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Thần soái Anh… hóa ra anh là thần soái Chính thân soái đã đích thân minh oan cho đội lính đánh thuê Bảo Biển và truy tặng bằng khen đặc biệt. Bằng khen đặc biệt này kèm theo rất nhiều tiền.
Người dân thôn Lý Gia vốn đang cúi đầu trước quan tài, Lúc này nhanh chóng quay lại và cúi đầu trước Diệp Huyền Tần.
Tiếng gọi “thần soái” bay thẳng lên bầu trời. Ánh mắt Diệp Huyền Tân nhìn sang Chu Vĩ. Chu Vĩ giống như một con chuột bị mèo nhìn chăm chăm toàn thân run lên, hai chân yếu ớt, không đứng nổi nữa, quỳ xuống.
Có bị đánh chết anh cũng không ngờ, Đám cưới của Xán Như lại mời một thần soái đến dự.
Sớm biết có nhân vật lớn như vậy, Thì cho dù có phải quỳ xuống để cưới Xán Như, điều đó cũng không thành vấn đề: Nếu kết hôn với Xán Như, gia đình của anh ta sẽ có quan hệ với thần soái. Thậm chí, chỉ một chút quan hệ cũng đủ khiến gia đình anh ta một bước lên mây.
Anh ta đã bỏ lỡ một cơ hội tuyệt vời rồi.
Diệp Huyền Tân: “Anh ta đã sử dụng quyền lực của mình để áp bức thường dân, thậm chí là cưỡng ép kết hôn.”
“Giải hắn đi, điều tra và xử lý nghiêm minh.”
Rö!
Thủ lĩnh đích thân áp giải Chu Vĩ, kéo anh ta đi. Chu Vĩ sợ hãi, khổ sở van xin. “Tha mạng, thân soái tha mạng. Tôi biết sai rồi.”
“Xán Như, cứu anh. Chúng ta đã yêu nhau nhiều năm như vậy, em không thể thấy chết mà không cứu được… Nhưng đáp lại anh ta chỉ có cái siết tay của thủ lĩnh.
Anh ta bị thủ lĩnh làm cho choáng váng. Ông Sở bước đến chỗ Xán Như, kéo cô lên. “Cô bé, cháu có hài lòng với món quà mà ông tặng hay không?”
Lúc này mọi người mới nhận ra rằng, Món quà lớn từ ông Sở, Hóa ra là “thần soái.”
Món quà này to lớn như trời xanh.
Xán Như biết ơn nói: “Ông Sở, cảm ơn ông”
“Đây là món quà lớn nhất mà cháu từng nhận được trong đời.”
Diệp Huyền Tần nói với Xán Như: “Thật xin lỗi vì đến tận bây giờ mới phát hiện ra mọi người, khiến mọi người nhận bao ấm ức, đau khổ như vậy.”
“Tổ quốc nợ mọi người, chúng tôi nhất định sẽ bồi thường gấp bội.”
“Xản Như, nếu cô có bất kỳ mong muốn nào, tôi sẽ giúp cô thực hiện.”
Đối mặt với người anh vĩ đại này, Xán Như hơi ngại ngùng. Cô ấy cúi đầu nói nhỏ: “Em muốn trở thành một người lính, giống như bố em, để bảo vệ đất nước.