Thiên Hành Quân cầm chiếc váy cưới trong tay, bước đến trước mặt Từ Lam Khiết: “Với tư cách là gia chủ, tôi ra lệnh cho chị bây giờ lập tức mặc váy cưới và kết hôn với anh Yamano.”
“Nếu không, tôi sẽ xử lý chị vì tội khinh diệt tổ tông!”
“Tôi sẽ không!” Từ Lam Khiết thái độ dứt khoát.
“Khốn nạn!” Thiên Hành Quân tức giận tím mặt: “Chị định phản bội gia tộc của mình sao?”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Diệp Huyền Tần đi tới, cầm lấy chiếc váy cưới và xé nó ra thành từng mảnh nhỏ ngay tại chỗ.
“Phụ thân của anh, Trạm Thần Côn Luân vẫn còn sống khoẻ mạnh, vậy mà anh đã thay ông ấy tự xưng gia chủ.”
“Ta thấy anh mới thật sự là một người khi sư diệt tổ đấy.”
“Câm miệng. Thiên Hành Quân mắng: “Đây là việc của nhà họ Thiên chúng tôi, không đến phiên một người ngoài phải xen vào”
Diệp Huyền Tần: “Nực cười. Từ Lam Khiết là vợ của tôi, tôi nghĩ ở đây không ai có đủ tư cách để quản chuyện này hơn tôi.”
Thiên Hành Quân cười lạnh: “Ai đã cho anh dũng khí để tự xưng là chồng của Từ Lam Khiết.”
“Hai người đã ly hôn từ hai năm trước.”
Diệp Huyền Tần: “Tôi đã đi suốt ba năm không có trở về.”
“Làm sao có thể cùng ly hôn với Lam Khiết.”
Thiên Hành Quân chế giễu: “Ai nói với anh rằng ly hôn thì nhất định phải cả hai người cùng có måt.”
Đúng vậy?
Diệp Huyền Tần nhíu mày, trong lòng nổi lên một dự cảm không tốt.
Anh vội vàng bấm số điện thoại của Tham Lang: “Tham Lang, giúp tôi kiểm tra tình trạng hôn nhân của tôi với Lam Khiết.”
Vâng.
Mười phút sau, Tham Lang báo tin lại.
“Anh, hiện tại anh và chị dâu đã ở trạng thái ly hôn.”
Đáng giận!
Trong mắt Diệp Huyền Trần phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Không nghi ngờ gì nữa, nhất định là Thiên Hành Quân đã bí mật thao túng tất cả chuyện này.
Diệp Huyền Tần giận dữ hét lên: “Thiên Hành Quân, anh thật to gan!”
“Anh đây là đang phá hoại cuộc hôn nhân quân sự, cho nên sẽ bị xử lý bởi tòa án quân sự.”
Thiên Hành Quân khinh thường nói: “Hôn nhân quân sự?”
“Anh cũng không tự ý thức được thân phận của mình là gì mà tự xưng là một quân nhân sao?”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
“Anh đã đi làm rể nước Nga, thì bây giờ chính là người nước ngoài. Mà đã là người nước ngoài thì không đủ tư cách để tự xưng mình là quân nhân Đại Hạ.” Những lời này lại khiến cho trái tim Diệp Huyền Tần như bị phải một lớp băng lạnh.
Anh đã chiến đấu trong những trận chiến đẫm máu trên chiến trường, dốc toàn bộ sức lực cố gắng giết chết kẻ địch, bảo vệ nền hòa bình của Đại Hạ, và cố gắng giúp người dân thoát khỏi sự quấy rối của bom đạn khói lửa.
Nhưng kết quả là.
Cuối cùng lại bị con dân Đại Hạ coi như một người ngoại quốc và không đủ tư cách để trở thành một quân nhân…
Đây là sự sỉ nhục lớn nhất đối với anh!
Diệp Huyền Tần trong lúc nhất thời không kiểm soát cảm xúc của mình, đã nhấc chân lên đá Thiên Hành Quân lên trời không do dự.
Thiên Hành Quân cũng là một võ giả, theo bản nắng duỗi tay ra, chặn chân của Diệp Huyền Tần lại.
Răng rắ!
c Sau một âm thanh giòn giã, cánh tay của Thiên Hành Quân đã bị Diệp Huyền Tần đã gãy.
Mẹ nó!
Sau khi Thiên Hành Quân bị đá rơi xuống đất, anh ta tức giận còn nhiều hơn đau đớn.
Tên khốn này một lời không hợp liền ra tay, thậm chí còn đá vào tay anh ta…
khiến cho anh ta ở trước Yamano Ichiro bị mất hết mặt mũi! Nếu đã như vậy mà còn không trả thù lại, Tương lai anh ta làm sao còn có thể ngẩng cao đầu trước Yamano Ichiro được nữa?
Hai mắt anh ta đỏ như máu: “Chết!”
“Hôm nay mày nhất định phảk$} chất…”
Anh ta vẫn chưa nói xong, Đột nhiên có một hồi tiếng khua chiêng gõ trống ở cửa lớn.
Mọi người đều không hiểu chuyện gì, theo tiếng mà nhìn lại.
Một đội quân nhân danh dự quy mô hùng vĩ bước vào.
Trên người đội quân nhân danh dự này mặc một bộ lễ phục màu trắng với một mũi tên dài trên thắt lưng và biển tên đại bàng trên ngực, uy vũ bất phàm.
Mọi người đều nhận ra bọn họ trong nháy mắt: Đây là người đứng đầu trực tiếp quản lý ba quân đội danh dự của đất nướ!
c Mà đội quân này cũng rất hiếm khi xuất hiện, Chỉ khi đến ngày Quốc khánh 11, hoặc khi trao quân hàm ám quân, hay khi tiếp đón các vị lanh(#) †ụ nước ngoài thì họ mới lộ diện.
Nói theo cách khác, bọn họ tương đương với các quan đại thần thời cổ đại chuyên truyền thánh chỉ của triều đình.
Thật kỳ lạ, nhóm người này đến đây làm gì.
Thiên Hành Quân vội vàng tiếp đón đội trưởng đội quân danh dự: “Đội trưởng Khâu, có việc gì mà anh lại tìm đến tận đây vậy?”
“Xin mời vào, xin mời vào.
Không thể tiếp đón từ xa được, mong đội trưởng tha lỗi, tha lỗi.”
Đội trưởng Khâu nói: “Chúng tôi đến đây để trao Huy Chương Hòa bình.”
Cái gì!
Mọi người đều nghiêm túc nghi ngờ không biết có phải mình đã nghe nhầm hay không.