“Được.”
Diệp Huyền Tần đỡ bà cụ già đi đến nơi yên tĩnh.
Sau khi đã đi ra xa thì đột nhiên bà cụ già quỳ xuống một cái “bịch” trước mặt Diệp Huyền Tần.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Kính chào Thần Soái.”
Diệp Huyền Tần hơi bất ngờ, đến một người trẻ tuổi như Lê Nhất Sinh còn không thể chấp nhận được sự thật anh là Thần Soái, sao bà cụ già này lại tin tưởng anh là Thần Soái?
Diệp Huyền Tần đích thân đỡ bà cụ già đứng “Bà cụ, sao bà có thể chắc chắn tôi là Thần lên.
Soái?”
Bà cụ già nói: “Tôi vốn dĩ là quân y đi theo quân của bộ đội 101 ở chiến khu Bắc Cương, đã từng may mắn được điều trị cho Thần Soái trên chiến trường” “Lúc tôi trị thương cho anh thì có một quả mìn phát nổ bên cạnh chúng ta.”
“May nhờ có Thần Soái bảo vệ nên tôi mới chỉ bị mù mà vẫn còn giữ được tính mạng.”
Hả?
Diệp Huyền Tần quan sát thật kỹ khuôn mặt của bà cụ già, đúng thật là có đôi nét thân quen.
Diệp Huyền Tần vô cùng cảm than: “Bà cụ, thật xin lỗi, bà là anh hùng trong quân của chúng ta nhưng sau khi xuất ngũ thì lại phải sống cuộc sống vất vả thế này, là chúng tôi đã có lỗi với bà.”
“Nếu như bà không có ý kiến gì thì bây giờ tôi sẽ đưa bà đến Kính Lang dưỡng lão.
Bà cụ già phất tay và nói: “Thôi đi, thôi đi, tôi đã sớm quen với cuộc sống yên bình thế này rồi.”
“Đến Kính Lang ấy à, tôi thật sự không hưởng thụ nỗi phần phúc đó.
“Thật ra sau khi tôi bị mù phải xuất ngũ thì quân đội đã cấp cho tôi không ít tiền dưỡng lão, nhưng đều được tôi quyên góp cho viện phúc lợi hết rồi.”
Diệp Huyền Tần cảm than vô cùng, đây chính là sức mạnh tinh thần của chiến sĩ Bắc Cương, luôn nghĩ cho thiên hạ, bất luận là phụ nữ hay đàn ông.
Bà cụ già dừng lại một lúc rồi tiếp tục nói: “Thần Soái, tôi chỉ có một thỉnh cầu, mong Thần Soái tác thành.”
Diệp Huyền Tân nói: “Xin bà cứ nói.”
Bà cụ già nói: “Xin Thần Soái cho cháu trai của tôi được đi theo anh, học hỏi bản lĩnh của anh để báo thù cho bố mẹ nó.”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Diệp Huyền Tẫn hỏi: “Xin hỏi kẻ thù là ai?” Bà cụ già nói: “Chính là phái Cổ Mộ Lại là phái Cổ Một Diệp Huyền Tần nắm chặt lấy nằm đấm và nói: “Xin bà cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ để Lê Nhất Sinh tận tay báo thù.”
Bà cụ già cảm động đến rơi nước mắt, bà ấy còn muốn quỳ xuống lần nữa nhưng đã bị Diệp Huyền Tần ngăn lại.
Diệp Huyền Tần và Độc Lang rời khỏi đó.
Trên xe, Diệp Huyền Tần ra lệnh, nói: “Độc Lang, điều tra những quan giám khảo của cuộc thi võ thuật trong những năm trước thử.
“Vâng!
Độc Lang ngồi trên xe, mở máy ra và bắt đầu điều tra. Chưa được bao lâu, anh ta đã lấy ra một danh sách và nói: “Anh, tên của các quan giám khảo trong hai mươi năm gần đây đều ở đây cả.”
Diệp Huyền Tần lướt nhìn một lượt rồi nói: “Điều tra cho tôi. “Một khi phát hiện ra bọn họ có liên hệ với phái Cổ Mộ, giúp phái Cổ Mộ gian lận trong cuộc thi võ thuật thì giết không tha!”
“Vâng!”
Độc Lang hoàn toàn có thể hiểu được sự tức giận của Diệp Huyền Trân.
Mấy năm gần đây, sức mạnh quốc phòng của Đại Hạ không có nhiều tiến bộ, việc này có liên quan trực tiếp đến những con sâu trong xã hội đó, bọn họ có chết ngàn lần cũng không đủ đền tội!
Điện thoại của Diệp Huyền Tần đột nhiên vang lên.
Diệp Huyền Tần nhìn thấy số điện thoại gọi đến thì khuôn mặt lộ vẻ dịu dàng hiếm thấy.
Là vợ Từ Lam Khiết của anh gọi đến.
Nghĩ lại thì đã một khoảng thời gian anh không về nhà, không gặp vợ và con gái rồi.
Lần này nhất định phải bớt thời gian về nhà ở bên họ nhiều hơn.
Anh bấm nút nghe.
Từ Lam Khiết ở đầu dây bên kia nói với giọng vô cùng gấp gáp: “Huyền Tần, không xong rồi.” “Hình như em và Tiểu Quân Quân bị theo dõi rồi.”
Gì cơ?
Diệp Huyền Tân vô cùng kinh ngạc và tức giận Anh là cao thủ tuyệt đỉnh đệ nhất của Đại Hạ, đường đường là con gái của Thần Soái mà lại có người dám theo dõi, hay là đang muốn tự tìm cái chết?
Diệp Huyền Tần vội trấn an nói: “Lam Khiết, tuyệt đối không được hoảng loạn”
“Em giả vờ không phát hiện ra bọn họ, tiếp tục lái xe về trước, tuyệt đối không được xuống xe.”
“Anh sẽ qua cứu em ngay.”
“Được!”