“Hôm nào đó con sẽ thành lập cho mẹ một cửa hàng đồ cổ, để cho mấy người bạn kia của con thổi phồng lên một chút, việc kinh doanh nhất định sẽ phát đạt.”
Từ Lam Khiết tò mò hỏi: “Diệp Huyền Tần, sao em lại phát hiện ở ngành nào anh cũng đều có bạn hết vậy?”
“Nói thật cho em biết, anh còn có bao nhiêu bạn… Không đúng, phải nói là còn ngành nào mà anh không có bạn!”
Diệp Huyền Tần cười và nói: “Nhiều lắm, trải rộng khắp nơi.”
“Người xưa nói sao nhỉ, bất kể anh thải ra ở đâu thì cũng có người đưa giấy cho anh.”
Từ Lam Khiết bĩu môi: “Xì xì, thật buồn nôn.”
Ha ha!
Mọi người đều cười vang.
Tất nhiên, chỉ có bà, bác cả và gia đình Từ Lam Khiết cười.
Còn biểu hiện của người khác giống như ăn phải phân vậy.
Lý Khả Diệu xúc động nói: “Diệp Huyền Tần, mẹ hiểu được tâm ý của con rồi.”
“Nhưng về cửa hàng đồ cổ mẹ không vội, ít nhất là trước khi tập đoàn của chúng ta thay đổi chuyển mình thì khoan nói về chuyện đó.”
“Nhiệm vụ chính của mẹ bây giờ là phục vụ mấy đứa thật tốt, ăn uống đầy đủ để việc kinh doanh được tốt hơn.”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Được rồi, con nghe lời mẹ.”
Lý Khả Diệu lại nhìn về phía bà ngoại: “Mẹ, dù sao trong khoảng thời gian này con rảnh rỗi không có việc gì làm. Nếu mẹ ở nhà của con, con sẽ hiếu thảo với mẹ.”
Nếp nhăn trên lông mày của bà ngoại giãn ra: “Được, được, mẹ sẽ ở lại đây.”
“Tuy nhiên, mẹ vẫn chưa già nên con không cần phải hiếu thuận làm gì. Mẹ có thể giúp con một số việc nhà.”
“Lam Khiết, con không phải thích ăn bánh kem hoa hoè do bà làm sao, tối nay bà sẽ làm cho con.”
Từ Lam Khiết rất vui mừng: “Cảm ơn bà.”
Kể từ khi Từ Huy Hoàng và Lý Khả Diệu kết hôn, bà ngoại chưa bao giờ đến nhà họ dù chỉ một lần.
Lần này bà ở lại, xem như là xua tan hiềm khích lúc trước, có thể trở về rồi.
Bác cả nóng nẩy, buộc miệng: “Mẹ, mẹ còn phải mang con đi nấu cơm, mẹ ở đây, còn cháu mẹ làm sao bây giờ?”
Bà ngoại lộ vẻ khó xử.
Từ Lam Khiết lấy trong túi ra gần bảy mươi triệu triệu, đập xuống bàn: “Bác cả, bác mời bảo mẫu đi, nếu tiền không đủ cháu sẽ lấy thêm.”
Diệp Huyền Tần: “…”
Cô gái này bây giờ cũng giàu có rồi đây.
Bác cả nhanh chóng từ chối: “Ha ha, Lam Khiết, bác đang nói đùa với bà ngoại con thôi.”
“Bác chủ yếu lo lắng rằng nếu bà ngoại con ở đó sẽ gây rắc rối cho gia đình con.”
“Nhưng thấy thái độ của con kiên quyết như vậy thì để bà ngoại ở đó cũng được. Con lấy lại tiền đi, tiền này bác không nhận được.”
“Nhân tiện, Lam Khiết, con hỏi Diệp Huyền Tần thử xem có biêt người trong hệ thống hay không. Bác đã ngồi ở vị trí trưởng khoa được mười tám năm rồi, muốn trèo cao lên trên thêm nữa.”
Từ Lam Khiết liếc nhìn Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần nói: “Để con hỏi bạn của con thử xem.”
“Được, được.” Bác cả cười tươi rạng rỡ.
Câu này ý là ám chỉ anh đích thực có bạn ở trong hệ thống.
Bác cả đột nhiên đưa bộ mỹ phẩm Yves Saint Laurent cho Từ Lam Khiết: “Lam Khiết, bộ mỹ phẩm này, con cầm đi.”
“Chờ Estée Lauder ra mắt sản phẩm mới, bác sẽ nhanh chóng mua cho con.”
Điều này khiến Tuyết Hoa rất bất mãn: “Bác cả, từ đó giờ bác chỉ tặng Yves Saint Laurent cho con mà thôi.”
Bác cả nghiêm khắc nói: “Tuyết Hoa, con đừng có lộn xộn. Hôm nay là lễ trưởng thành của Lam Khiết, cả đời chỉ có một lần, con không thể ganh tị với em Lam Khiết chứ?”
“Chờ khi nào ra mắt, bác cũng sẽ mua cho con một bộ.” Bác cả cũng thấy chua xót trong lòng.
Sắc mặt bác cả cũng thay đổi quá nhanh.
Nhưng bọn họ cũng không dám phản bác, bởi vì con rể của nhà Từ Lam Khiết quá mạnh, nghiền ép họ, cho nên không dám khiêu khích bọn họ.
Hôm nay, lần đầu tiên họ đã thua gia đình Từ Huy Hoàng, thua tới mức không thể ngẩng đầu lên được!
Tâm tình của Từ Kiến Quốc và Từ Đại Sơn còn phức tạp hơn so với hai người kia.”