Diệp Huyền Tần vỗ vỗ vai Tham Lang: “Đi đi, diệt sạch toàn đội quân bọn chúng để cảnh cáo người khác.”
“Một tiểu đội Hắc Xà, cậu có thể đi giải quyết đi.”
Tham Lang lập tức đứng dậy, kính cần chào kiểu quân đội: “Xin Thần Soái yên tâm, Tham Lạng bảo đảm toàn bộ kẻ địch sẽ bị tiêu diệt”
Tham Lang vội vàng rời đi.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Không bao lâu, âm thanh đánh nhau bên ngoài cửa càng kịch liệt.
Diệp Huyền Tần nhắm mắt nghỉ ngơi, cố gắng dẫn linh khí vào cơ thể một lần nữa, thẩm đều chỗ căn cơ còn sót lại sau cùng…
Chính xác mà nói, là căn cơ tàn khứ.
Nhưng, kết quả một lần nữa khiến anh thất vọng.
Căn cơ của anh đã quá yếu, không chịu nổi lĩnh lực của linh khí.
Haiz!
Diệp Huyền Tấn thở dài, đứng dậy đi đến cửa hang.
Xem ra, việc chữa trị căn cơ là không còn hi vọng,
Đã vậy, chỉ bằng bạo phát căn cơ tàn khư cuối cùng, chém giết kẻ địch, phát huy vinh quang và nhiệt huyết sau cùng.
Đời này, có thể chết nơi chiến trận vì Đại Hạ, là vinh hạnh.
Diệp Huyền Tần đi đến cửa hang động, ngồi xuống.
Giao tranh bên ngoài sơn động, kịch liệt khác Bên này hỏa lực của Tham Lang dồi dào, dường thường. như đang dồn ép kẻ địch mà đánh.
Nhưng không bao lâu, người của Tham Lang bỗng nhiên ngừng bắn.
Có chuyện gì vậy? Diệp Huyền Tần hỏi Tham Lang.
Tham Lang thở sâu: “Đáng chết.”
“Tiểu đội Hắc Xà lại bắt người già trẻ nhỏ của Đại Hạ làm tấm chăn, ngắn ở phía trước. H “Nếu nổ súng, tổn hại đầu tiên chắc chắn sẽ là dân thường ”
Mẹ nó!
Diệp Huyền Tần thấp giọng chửi mắng,
Tiểu đội Hắc Xà làm hại dân thường, mất hết nhân tính, trái với quy tắc võ đạo.
Nhưng, sức hấp dẫn của mỏ linh thạch trước mặt, trái với quy tắc võ đạo có vẻ cũng không có gì quan trọng.
Đội trường Hắc Xà của tiểu đội Hắc Xà hô lớn: “Người của Đại Hạ nghe đây.”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
“Cho bọn mày một phút, tránh một đường cho chúng tạo, để chúng tạo vào bên trong hang động.”
“Nếu không, mỗi một phút trôi qua, tao sẽ giết một người dân.”
“Bọn máy tự liệu mà làm.”
Sắc mặt của Tham Lang và Diệp Huyền Tấn lập tức trầm xuống.
Nhường đường, mỏ linh thạch khó mà giữ nổi. không nhường đường… bọn họ làm sao có thể giương mắt nhìn đám người già trẻ nhỏ bị giết Cuối cùng, Diệp Huyền Tán quyết tâm liều mạng, nói: “Còn dặn mọi người, nhường ra một đường”
Tham Lang cuống lên: “Nhưng, mỏ linh thạch này.
Diệp Huyền Tấn: “Yên tâm, chúng ta không mở ra được mỏ linh thạch, bọn hắn cũng sẽ không mở được ra.”
“Nếu cưỡng ép làm hỏng, mỏ linh thạch sẽ tự hủy, bọn hắn cũng sẽ không chiếm được mỏ linh thạch”
Vâng.
Tham Lang bất đắc dĩ, đành phải ra lệnh cho mọi người nhường ra một đường.
Rất nhanh, tiểu đội Hắc Xà bắt một đội dân thường, đi đến.
Những người dân bình thường này đều già yếu tàn tật, thể chất rất yếu,
Bây giờ lại chịu đựng một phen kinh hãi, sắc mặt lại càng trắng bệch, run lẩy bẩy,
Có mấy người già hô hấp khó khăn, lúc nào cũng có thể bị sốc.
Dẫn đầu đội, chính là đội trưởng Hắc Xà.
Ông ta là một người đàn ông trung niên với làn da ngăm đen, mặt mũi đầy râu quai nón,
Trên người ông ta phát ra và dũng mảnh mãnh liệt, Chứng minh ông ta là một Chiến thần Địa Giải
Lúc này, Diệp Huyền Tấn đang ngồi ở cửa hàng động.
Hắc Xà cảnh giác nhìn anh: “Mày là ai?”
“Mau cút đi, nếu không đừng trách tạo không khách khi với đám người thường này.”
Diệp Huyền Tần cười khẩy, móc ra ngọc bài Từ Kim Kỳ Lân từ trong ngực.
“Thần Soái!” Trong nháy mắt sắc mặt Hắc Xã trở nên trắng bệch, vô thức kêu lên sợ hãi: “Mày đúng là Thần Soái!”
Hai chữ Thần Soái, khiến đám người thường sáng mắt ra, một lần nữa dấy lên hi vọng sống sót.
Trong lòng bọn họ, Thần Soái là người bảo vệ đất nước, nhất định có thể đảm bảo tính mạng của bọn họ.
Bọn họ không chút do dự mà quỳ xuống, đau khổ van xin.
“Đại nhân Thần Soái, xin ngài giúp chúng tôi
Trong lòng Diệp Huyền Tần có chút cảm giác khó chịu, hân mình bất tài.